NGƯỜI TÂY TẠNG
NGHĨ GÌ VỀ CÁI CHẾT
(NGƯỜI CHẾT ĐI VỀ ĐÂU)
Dịch từ bản tiếng Anh
The Tibetian Book of the Death
(Lạt-ma Kazi Dawa Samdup)
Nguyên tác: Bardo Thodol của Tây Tạng
NGUYÊN CHÂU - NGUYỄN MINH TIẾN
Biên dịch
04.
GIẢNG LUẬN
của đức
Lạt-ma Chőgyam Trungpa Rinpoche
1.
Nội dung sơ lược
Theo
cách phân loại trong Phật giáo thì sách này không phải là kinh –
vì không do Phật trực tiếp thuyết dạy, mà thuộc về luận, và được
gọi là Luận vãng sanh. Vấn đề cần đề cập trước hết là không nên vội
so sánh luận này với các huyền thoại về người chết. Bởi vì như thế chúng
ta sẽ dễ quên đi một điều cơ bản, đó là qui luật của sự diệt vong và sự
tái sanh, xảy ra một cách liên tục.
Nói đến
chết cũng chính là nói đến sự sống, cho nên cũng có thể gọi
luận này là Luận tái sanh. Luận này nói đến cái chết, nhưng với một
quan niệm hoàn toàn mới. Luận này cũng được gọi là Tâm kinh, vì
trong tâm chứa cả sự sống và cái chết. Tâm đã sản
sanh ra đời sống, trong đó chúng ta sinh hoạt, hít thở và hoạt động. Ðó
chính là đối tượng của luận.
Ở Tây
Tạng, trước khi đạo Phật du nhập có một tôn giáo khác gọi là đạo Bon.
Tôn giáo này đã biết rõ cách ứng xử với người sắp chết, tìm hiểu dấu hiệu
của họ như nhiệt độ thân thể... Tôi cho rằng, nền văn minh đạo Bon
cũng như các huyền thoại Ai Cập hình như cũng chỉ quan tâm đến dấu tích
người chết để lại mà ít lưu ý tới hoạt động của tâm thức người chết.
Ðiều tôi
muốn trình bày ở đây là: sau khi chết tâm thức sẽ ở trong một trạng thái
chao đảo giữa sáng suốt và sai lầm, giữa giác ngộ và
mê vọng. Tôi cũng muốn trình bày những phương cách dẫn dắt đến
chánh kiến, xa rời vọng niệm.
Trong
tiếng Tây Tạng, bardo có nghĩa là chuyển tiếp, hay khoảng
hơû. Trong luận này, bardo chính là giai đoạn giữa cái chết và
sự tái sanh, tức là thân trung ấm. Trong đời sống hằng ngày,
bardo chính là những giai đoạn chuyển tiếp từ trạng thái này sang
trạng thái khác: cái chết thật ra vẫn diễn ra thường xuyên trong cuộc
sống.
Kinh nghiệm về giai đoạn chuyển tiếp là một trong những cơ sở tâm
lý quan trọng của con người. Trong đời sống thông thường, thật ra chúng ta
liên tục trải qua những giai đoạn chuyển tiếp, giai đoạn được xem là “chao
đảo” trong cuộc đời. Có khi ta không có cảm giác an toàn, có khi không
rõ mình muốn gì, có khi không rõ đời mình sẽ đi về đâu... Vì vậy, Luận
vãng sanh này không phải chỉ nhắn gửi với người sắp chết, hoặc người
đã chết, mà cho cả những ai vừa mới sanh ra. Mỗi người chúng ta trải
qua cái chết và cái sống liên tục ngay trong đời sống này, ngay trong
khoảnh khắc này.
Trong
một ý nghĩa sâu kín hơn, ta có thể hiểu bardo – giai đoạn chuyển tiếp
– là giai đoạn tiến về sáu trạng thái của tâm lý, “sáu nẻo đường”
hay “lục đạo”. Trên sáu nẻo đường đó, các vị “thiện thần”
hay “ác thần” sẽ hiện ra, như trong luận này mô tả. Trong tuần đầu
tiên, các vị thiện thần sẽ xuất hiện, tuần cuối là các vị ác thần: có khi
thấy chư Phật và các vị thiên tướng, có khi xuất hiện dưới dạng dữ tợn làm
thần thức hết sức sợ hãi. Những chi tiết được mô tả trong luận này là
những trạng thái rất thực trong đời sống hằng ngày, không phải chỉ là
những hình ảnh hoặc cảm giác mà thần thức cảm nhận sau khi chết.
Nói một
cách khác, những cảnh tượng thần thức trải qua sau khi chết chính là bộ
mặt thực của chính tâm lý chúng ta, được nhận ra trong dạng thức hết sức
sâu lắng. Không ai có thể cứu rỗi chúng ta, tất cả tùy thuộc vào chính
những gì chúng ta tha thiết theo đuổi. Một vị minh sư hay người bạn tốt
may ra có thể hướng dẫn được một vài điều, nhưng thật ra họ không đóng vai
trò quyết định.
Làm sao
có thể biết được những gì sau khi chết? Có ai đội mồ sống dậy kể chuyện
cho ta nghe đâu? Thật ra thì những điều xảy ra trong giai đoạn trước khi
tái sanh gây ấn tượng vô cùng mãnh liệt, trẻ sơ sanh còn có thể “nhớ”.
Nhưng khi lớn lên, ấn tượng của cha mẹ và môi trường chung quanh ngày càng
đậm nét. Bị quy định trong một khung cảnh mới, ấn tượng xưa ngày càng mờ
nhạt, chỉ thỉnh thoảng lóe lên. Những lúc đó chúng ta lại thấy xa lạ, nghi
ngờ những ấn tượng đó, có lúc sợ hãi, nên sớm quên đi. Vì vậy nói về những
ấn tượng sau khi chết là nói về một chủ đề không mấy ai tin.
2.
Giai đoạn chuyển tiếp ngay trước khi chết
Cảm giác
cơ bản đầu tiên của người sắp chết là không biết chắc mình sẽ chết hay
tiếp tục sống. Cần hiểu chết ở đây nghĩa là chấm dứt mối liên hệ
với thế giới vật chất. Không những thế, người chết sẽ có cảm giác mình
đang từ bỏ một thế giới có thực để đi vào một thế giới không ổn
định.
Thế giới
có thực có những đặc trưng gì? Ðó là một thế giới có niềm vui, nỗi
buồn, có thiện, có ác. Tóm lại đó là một thế giới luôn luôn có hai cực,
thế giới nhị nguyên. Nếu có ai đứng ngoài được sự tranh chấp giữa hai
cực đó, người ấy sẽ hiểu thấu được tri kiến nhất nguyên. Với tri
kiến này, người ta sẽ không còn mâu thuẫn, vì nhìn thấy được vạn hữu trong
một thể trọn vẹn thống nhất. Những mâu thuẫn, tranh chấp xảy ra là vì
chúng ta không thấy được bản chất thật sự của nhị nguyên. Chính vì
tri kiến sai lầm về thế giới nghị nguyên hiện tại nên người chết có
cảm giác sợ hãi, vì thấy mình đang phải từ bỏ cái có thực để đi vào
một nơi hoang địa, của tối tăm, của sương mù.
Luận
vãng sanh này mô tả những giai đoạn của sự chết khi các yếu tố tứ
đại
dần dần tiêu tan và đoạn diệt. Khi yếu tố đất đoạn diệt trong yếu
tố nước, người chết có cảm giác hết sức nặng nề trì trệ. Lúc yếu tố
nước tiêu tan trong yếu tố lửa, người chết thấy rõ bộ tuần
hoàn ngưng hoạt động. Khi yếu tố lửa tan trong yếu tố gió,
người chết mất cảm giác về nhiệt độ, về sự tăng trưởng. Và khi yếu tố
gió tan vào trạng thái không, chính lúc đó người chết thấy mất
hẳn mối liên hệ với thế giới vật chất. Cuối cùng, khi không hoặc
thức tan biến trong thức vô ngã, thần thức người chết bỗng
nhiên cảm nhận một thứ ánh sáng rực rỡ, chói lòa, một thứ ánh sáng tự
thân. Ðây là trạng thái có khi được gọi là chân tâm hay pháp
thân thường trú. Tiếc thay, thần thức người chết sẽ không lưu lại nơi
đây, mà thông thường sẽ bị nghiệp lực lôi kéo dẫn dắt đi về những cảnh
giới khác.
Về mặt
tâm thức, khi trải qua những giai đoạn vừa kể, người chết có những cảm
giác khác nhau, nhưng nói chung là hoang mang không rõ mình đạt được
chánh kiến hay sa vào điên loạn. Khi mất yếu tố đất,
thần thức có cảm giác mình mất luôn cách suy nghĩ duy lý thông thường, lúc
đó chỉ còn dựa vào yếu tố nước, và cho rằng tuy thế mình vẫn còn
biết suy luận. Tới lúc yếu tố nước đoạn diệt, thần thức rời bỏ suy
luận. Lúc đó cảm tính nổi lên rất mạnh. Thần thức tha thiết nhớ tới những
người mình yêu thương hoặc hằn học với những gì mình ghét bỏ. Yếu tố
lửa làm các cảm giác yêu ghét đó lên đến cao độ. Nhưng khi lửa
tan đi trong gió thì những cảm giác ấy cũng nhạt dần, thần thức có
cảm giác trống rỗng hoặc thanh thản, đồng thời mất khả năng tập trung, tất
cả bị cái không xâm chiếm.
Sau đó
là pháp thân thường trú hiện ra, thật ra là lúc đạt đến chân
tâm. Trong trạng thái này, thần thức sẽ thấy được tính chất nhất
thể, sẽ có cảm giác niềm vui và đau khổ chỉ là một, xuất hiện cùng
lúc. Cái tự ngã vốn hay tranh chấp mâu thuẫn trong cõi nhị
nguyên, một khi nhận ra được cái nhất nguyên sẽ tự tan biến và
chân tâm xuất hiện.
Chính từ
chân tâm không sanh không diệt này, nghiệp lực sẽ bắt đầu xuất hiện
dẫn dắt thần thức đi vào đời sống mới. Nếu thần thức lưu trú trong chánh
niệm, nhất tâm trong thiền định, pháp thân sẽ xuất hiện. Còn nếu
thần thức bị năng lực của nghiệp báo dẫn dắt. Thần thức sẽ xa dần pháp
thân thường trú. Lúc đó một tâm niệm chấp hữu khởi lên, và tùy
theo mức độ chấp hữu. Thức sẽ đi vào những cảnh giới khác nhau
trong sáu cõi luân hồi, hay lục đạo. Chính năng lực chấp hữu
là động cơ thôi thúc thức đi vào lục đạo, hay sáu nẻo đường. Vậy
lục đạo là gì? Ðó là những cảnh giới sẽ lần lượt được trình bày sau
đây.
3.
Lục đạo
a.
Ðịa ngục (Nãraka)
Ðây là
cảnh giới mà mức độ chấp hữu lớn nhất. Nghiệp lực dồn thần thức tới
mức độ bị nghiệp lực sai khiến hoàn toàn. Từ trong cảm giác không
của chân tâm bất hoại, thần thức khởi lên ý niệm căm ghét. Sự căm
ghét làm thần thức muốn gây khổ cho ai đó, nhưng không có ai là đối tượng,
nên thần thức quay lại làm khổ chính mình. Vừa khởi tâm muốn đánh đập ai
đó thì hành động đánh đập đã quay lại hành hạ chính thân mình. Ðó là cơ sở
của địa ngục.
Trong
tác phẩm “Niềm vui giải thoát”, Gampopa đã mô tả một cách
sinh động cõi địa ngục và nỗi đau khổ, mà thật sự là đang diễn ra trong
tâm ý chúng ta. Thật sự thì không có ai đứng ra trừng phạt ta trong cõi
địa ngục cả, chính cái năng lực căm thù hiện ra thành một thế giới đầy
lửa, ta thường hay gọi là hỏa ngục.
Còn một
dạng khác của cảnh giới địa ngục hoàn toàn ngược lại. Khắp nơi ngự
trị một thế giới băng giá lạnh lùng. Ðó cũng là một dạng của sự căm ghét,
làm ta không muốn liên hệ với bất cứ ai. Sự căm ghét này phần lớn xuất
phát từ sự kiêu ngạo, ngã mạn, làm hiện ra một thế giới lạnh lẽo chung
quanh, trong đó thần thức tự cho rằng chỉ có mình là nắm được lẽ phải.
b.
Ngạ quỷ (Preta)
Cảnh
giới thứ hai của lục đạo là ngạ quỷ hay quỷ đói. Từ trong
chân tâm thanh tịnh, thần thức không khởi lên sự căm thù như
trong cảnh giới địa ngục, mà khởi lên sự thèm khát và ganh tị.
Ðiều đáng nói là thần thức vừa có cảm giác đầy đủ sung mãn, không thiếu
thứ gì, lại vừa thấy vô cùng thiếu thốn, luôn thèm khát muốn được nhiều
hơn nữa.
Trong
cảnh giới này, sự thỏa mãn của thần thức không phải là cái có được,
mà chính là sự săn đuổi. Có thể so sánh với những người đi câu cá
không phải để ăn con cá, mà để tìm cái khoái cảm lúc bắt được con cá. Hãy
tưởng tượng có người đã quá no nê không thể ăn được gì thêm, nhưng vẫn
thèm ăn vì cái khoái cảm khi được ăn. Người ấy nảy sanh sự thèm khát và
ganh tị với những ai thực sự đói và có thể ăn được.
Biểu
tượng của loài quỷ đói (ngạ quỷ) là một người có cái bụng to như cái
trống, nhưng cổ họng chỉ như cái ống nhỏ xíu. Tùy theo nghiệp lực, quỷ đói
cảm nhận khác nhau về các loại thức ăn.
Có loài vừa cầm thức ăn trên tay, thức ăn đã biến mất hay không ăn được.
Có loài đưa vào miệng nhưng không nuốt được. Có khi thức ăn biến thành
lửa, không tiêu hóa được. Thật ra, trong đời sống thông thường, chúng ta
vẫn thường xuyên chứng kiến những trạng thái tương tự như thế.
c.
Súc sanh (Paśu)
Ðặc điểm
của cảnh giới súc sanh là sự thiếu vắng của cảm giác hỷ lạc, tâm thức hài
hước. Biểu tượng của cõi này là thế giới thú vật. Chúng có cảm giác hạnh
phúc hay đau khổ, nhưng không hề biết cười.
Trong
đời sống thông thường, ta sẽ đi vào cõi này một khi chỉ nhắm mắt đi theo
một quan điểm cực đoan nào đó, hoặc một khuôn khổ lý thuyết nhất định, rồi
tuyệt đối tin tưởng vào đó, một cách cố chấp, không suy xét, không thay
đổi. Một con người như thế có thể rất siêng năng cần mẫn và vui lòng với
cuộc sống. Như một bác nông phu với cái cày và cách thức canh tác của
mình; như một thương gia, một người cha trong gia đình, chỉ mong muốn
không có gì bất ngờ xảy ra, tránh mọi bất trắc. Tất cả đều theo những tiêu
chuẩn, lề luật đã định sẵn, tất cả đều phải được tính toán từ trước.
Trong
cảnh giới súc sanh, mỗi một điều lạ, mỗi một bất ngờ là một thứ tai họa và
sẽ là nguyên nhân gây sợ hãi, hỗn loạn dữ dội. Ðó cũng chính là nét tiêu
biểu của thế giới thú vật mà chúng ta đều biết.
d.
Người (Nãra)
Nếu cảnh
giới súc sanh chỉ cần được sống sót và an lành thì cảnh giới người khác
hơn một bước. Ðặc trưng của thế giới loài người là sự khao khát, tìm
tòi, khám phá và thụ hưởng. Ðây là thế giới của những nhà nghiên cứu,
tìm tòi, luôn muốn làm giàu thêm tri thức và kinh nghiệm. Cõi người có một
vài dấu vết của loài quỷ đói là luôn muốn có được nhiều hơn; đồng
thời cũng có yếu tố của súc sanh, cố gắng giữ cho mọi thứ được ổn định.
Nhưng cõi người có một đặc trưng mà hai cõi kia không có, đó là sự
khôn ngoan, thường xuyên suy xét và tìm tòi không ngưng nghỉ. Vì vậy tâm
thức loài người đã đạt đến những thành quả lớn lao, rồi trên những thành
quả đó nảy sanh thêm những thành quả khác, kể cả những âm mưu quỷ quyệt,
những khao khát vô cùng.
e.
A-tu-la (Āsura)
Cảnh
giới a-tu-la có thể xem là cao hơn loài người một bậc. Ðặc trưng
của cõi này là mối liên hệ với nhau rất cao, đặt trên một trình độ tri
thức phát triển. Vừa rời chân tâm trống rỗng vắng lặng đi vào cõi
a-tu-la, thần thức có cảm giác rơi vào một nơi hoang địa và khôn
ngoan quan sát rình rập mọi thứ. Trong thần thức nảy sanh một mối nghi ngờ
với tất cả và luôn tìm cách thắng cuộc.
Khác với
các cảnh giới người và súc sanh, a-tu-la là cảnh giới của những âm
mưu quỷ quyệt, của những sự khôn ngoan gian hùng, những toan tính lớn lao
liên quan đến toàn xã hội.
f.
Trời
Từ trong
chân tâm thanh tịnh, thần thức bỗng khởi lên niềm hỷ lạc và muốn
lưu giữ niềm vui đó. Thay vì lưu trú trong thức vô ngã, thần thức
cảm giác về một tự ngã và muốn giữ gìn tự ngã đó trong một trạng thái đại
định. Ðó là ý muốn duy trì đời sống trong trạng thái thiền định sâu lắng,
an lạc. Thần thức ngần ngại không muốn lưu trú trong cảnh giới vô ngã,
chỉ muốn an trú vào một nơi nào đó, muốn là một cái gì đó.
]
Sáu cảnh
giới vừa nói trên là đối tượng của toàn thể cuộc sống trong cõi luân hồi,
đồng thời cũng là sáu cửa ngõ để trở về với chân tâm không sanh
không diệt. Sự hiểu biết về sáu cảnh giới này sẽ giúp ta hiểu được những
cảnh tượng mà thân trung ấm nhìn thấy. Sáu cõi này cũng chính là sự
thay đổi tâm lý của con người trong những tình huống khác nhau. Nếu hiểu
cái tôi là thể chất bằng xương bằng thịt, thì sáu cõi đó có tính
khách quan, còn nếu hiểu được cái tôi bao gồm cả tâm thức
phân biệt, thì sáu cõi đó không gì khác hơn chính là các cảnh giới
được dẫn dắt đến bởi nghiệp lực của mỗi người.
4.
Thể nhập pháp thân
Pháp
thân chỉ là một từ tạm dùng để diễn tả một điều không diễn tả được, vì
chỉ Phật mới có thể tri chứng được nó. Khi tâm thức người chết vừa
thấy được chân tâm, thì dụng của chân tâm laø pháp thân,
nhưng pháp thân lúc này xuất hiện dưới dạng của cõi Ta-bà.
Trong dạng này của pháp thân, chư Phật và các vị thiên tướng xuất hiện.
Pháp
thân không xuất hiện trong dạng vật lý, trong dạng sắc thể, mà với dạng
năng lượng, thứ năng lượng sanh ra đất, nước, lửa, gió và không gian.
Trong luận này sẽ nói đến sự xuất hiện của chư Phật, nhưng đây không phải
là sự thấy thông thường, nghĩa là có người thấy và có kẻ
bị thấy, vì rằng ở đây người thấy đã hòa nhập làm một với
đối tượng nhìn thấy.
Ðây là
một điều rất quan trọng để có thể thấu hiểu được cảnh tượng sau khi chết.
Có thể giải thích rằng những gì ta thấy chính là bản thân diện mục tâm
lý của ta. Nhưng như thế chưa đủ, phải nói thêm rằng đó chính là năng
lượng của pháp thân đang nhìn ngắm lại chính mình.
5.
Thế giới hình ảnh của thần thức
Trong
thân trung ấm, những hình ảnh, màu sắc, âm thanh hoàn toàn không có
thực chất nếu hiểu theo nghĩa thông thường. Chúng chỉ là một dạng của tâm
thức vô ngã rỗng không, vắng lặng. Muốn nhận rõ được điều này, thần
thức cần phải quên đi cái tôi cố hữu của mình.
Nhưng
rất ít thần thức thể nhập được vào cảnh giới vô ngã, mà cứ cố chấp
rằng mình đang thấy và có đối tượng nhìn thấy. Vì thế, đối
với thần thức thì những cảnh tượng xuất hiện dường như là khách quan,
có thực thể. Những cảnh tượng này có thể tạo ra sự sung sướng, an lạc.
Nhiều thiện thần xuất hiện, tạo cảm giác hạnh phúc, đem lại những tri kiến
chưa hề có về thế giới bao la vô tận, nhất thể với vũ trụ. Có những cảnh
tượng của thiên giới, đầy ánhg sáng và âm nhạc.
Nhưng,
sau một vài ngày, thần thức lại trải qua những cảnh tượng không mấy đẹp
đẽ. Các vị ác thần xuất hiện gây ra sự sợ hãi. Họ lãnh đạm thờ ơ trước mọi
lời cầu khẩn van xin.
Những
hình ảnh thiện thần và ác thần lần lượt xuất hiện như thế nào?
6.
Bảy ngày sau khi chết
a.
Ngày thứ nhất
Luận
vãng sanh chỉ rõ, bốn ngày sau khi chết thì bắt đầu ngày thứ nhất của
thân trung ấm. Thần thức đột nhiên tỉnh giấc, lưu trú trong chân
tâm sáng suốt, hiểu được rằng mình đang ở trong giai đoạn thân
trung ấm và sắp lưu chuyển trở lại trong cõi Ta-bà. Cảm nhận
trong giai đoạn này đều là ánh sáng và hình ảnh, chưa thấy vật chất và sắc
thể.
Ngũ uẩn
của thần thức một khi bắt đầu hoạt động trở lại, thức uẩn liền lập
tức biến thành không gian, là yếu tố chứa đựng tứ đại.
Trong
trạng thái lúc này, thần thức sẽ cảm nhận một không gian có sắc xanh, và
đó là cảnh giới của Phật Ðại Nhật.
Phật Ðại Nhật được mô tả là đức Phật có hào quang sắc trắng.
Ngài có bốn mặt, cùng một lúc nhìn ra bốn hướng. Ngài cầm trên tay bánh xe
có tám nhánh, tượng trưng cho không gian và thời gian. Biểu tượng của Phật
Ðại Nhật là tính chất mênh mông linh hoạt của thức, tượng trưng cho
thức uẩn.
Cảnh
giới này cũng chứa đựng những yếu tố của cõi trời, thuộc về lục đạo.
Không gian có hào quang xanh biếc, không biên giới, không cùng tận. Trong
không gian đó, cõi trời của lục đạo tỏa một sắc trắng nhạt như một
luồng sáng nhỏ trong đêm. Thần thức thường có khuynh hướng đi về ánh sáng
trắng đó, ánh sáng của cõi trời. Cõi trời là một dạng của cõi Ta-bà
được nhìn thấy lúc này.
Cảnh
tượng này cũng có thể xảy ra trong đời sống hằng ngày. Mỗi một khi ta có
niềm hoan hỷ sâu lắng của thiên giới, lúc đó ta cũng có thể cảm thấy dấu
vết của cõi Phật Ðại Nhật. Thông thường, cảm nhận được cõi Phật
Ðại Nhật là tiếp cận cái vô cùng, cái không biên giới, cái vô ngã, và
vì thế không phải đơn giản và dễ chịu đối với những người thường.
Ði vào
cõi trời chính là rời bỏ cõi Phật Ðại Nhật, rời bỏ chân như
tịch tịnh vắng lặng để đi vào lục đạo. Dù rằng cõi trời, theo như
thông thường mà nói, là cõi an lạc nhất của thế giới Ta-bà, nhưng
nơi đây vẫn còn chịu mọi trầm luân sanh tử vô thường. Chính do nơi ác
nghiệp mà thần thức đột nhiên sợ hãi hào quang rực rỡ chói lòa của cõi
Phật Ðại Nhật, và muốn trốn chạy ra khỏi cõi Phật này.
b.
Ngày thứ hai
Trong
ngày thứ hai, thần thức sẽ cảm nhận một hào quang sắc trắng, khi yếu tố
nước hiện ra dưới dạng của pháp thân. Kinh chỉ rõ cõi này nằm về phía
đông, là cõi của Phật Bất Ðộng.
Ðức Phật Bất Ðộng ngồi trên voi trắng, tay cầm chày kim cương
biểu tượng cho vật thể bất hoại.
Nếu cảnh
giới Phật Ðại Nhật là do thức uẩn biến hiện, thì cảnh giới
Phật Bất Ðộng là do sắc uẩn biến hiện trong thể tánh chân
như. Cảnh giới này tràn ngập hào quang màu trắng, và biểu hiện của
sắc uẩn trong cõi Ta-bà là địa ngục, phát ra một ánh
sáng xám đục. Bị ác nghiệp chiêu cảm, thần thức có thể sanh tâm sợ hãi với
hào quang sắc trắng chói lòa, và do đó hướng về ánh sáng xám đục của
địa ngục. Cảnh giới Phật Bất Ðộng là cảnh giới của tri kiến
vững chắc bất hoại, nên nếu thần thức kiên tâm giữ vững chính kiến thì có
khả năng an trú được trong cảnh giới này.
c.
Ngày thứ ba
Trong
ngày thứ ba, thần thức sẽ cảm thấy một hào quang sắc vàng, biểu hiện yếu
tố đất trong thể tánh chân như. Cõi này nằm ở phía nam, là
cảnh giới của Phật Bảo Sanh.
Phật Bảo Sanh tay cầm báu vật, tượng trưng cho sự sung mãn, tăng
trưởng. Cảnh giới này do thọ uẩn biến hiện.
Yếu tố
của thế giới Ta-bà trong cảnh giới này là cõi người. Trong hào
quang sắc vàng của cảnh giới Phật Bảo Sanh, cõi người xuất hiện
dưới dạng của một thứ ánh sáng màu xanh nhạt. Thần thức tái sanh làm người
thường sợ hãi hào quang sắc vàng của cõi Phật Bảo Sanh và thấy ánh
sáng xanh nhạt của loài người là êm dịu thích hợp với mình.
d.
Ngày thứ tư
Qua ngày
thứ tư, yếu tố lửa xuất hiện thành một cảnh giới ở phương tây, là
cảnh giới của Phật A-di-đà.
Phật A-di-đà tay cầm một đóa hoa sen tượng trưng cho lòng từ bi. Dù
trong mọi cảnh bùn lầy nhơ nhớp, hoa sen vẫn mọc lên thơm tho trong sạch.
Cảnh
giới Phật A-di-đà do tưởng uẩn biến hiện, có hào quang sắc
đỏ, tượng trưng cho chánh tri kiến trong từ bi. Thế giới Ta-bà
hiện ra trong cảnh giới này bằng cõi ngạ quỷ, phát ra một ánh sáng
vàng nhạt trong hào quang sắc đỏ mênh mông của đức Phật.
e.
Ngày thứ năm
Qua ngày
thứ năm, yếu tố gió xuất hiện thành một cảnh giới ở phương bắc,
cảnh giới của Phật Bất Không Thành Tựu,
tay cầm chày kim cương, ngồi trên chim thần Ca-lâu-la.
Cảnh
giới này do hành uẩn biến hiện, tràn ngập hào quang màu xanh lục.
Thế giới Ta-bà xuất hiện trong cõi này bằng cõi A-tu-la,
phát ra một ánh sáng màu đỏ nhạt. Hãy nhớ rằng giác ngộ là Niết-bàn,
mê lầm là thế gian. Ở đây Niết-bàn là cõi Phật Bất Không Thành
Tựu, và thế gian là cõi A-tu-la.
f.
Ngày thứ sáu
Ðến ngày
thứ sáu một cảnh tượng mới mẻ xuất hiện: bốn mươi hai vị thiện thần, bốn
vị thiên tướng, năm vị Phật và sáu cõi của thế giới Ta-bà cùng lúc
hiện ra. Thần thức choáng váng sợ hãi, toàn thể vũ trụ như choáng ngợp,
đầy hình ảnh.
Các vị
thiên tướng lần đầu xuất hiện, bốn vị ở bốn cửa thành, thần thức có cảm
giác như bị vây phủ bốn phía. Nghiệp báo làm thần thức thêm sợ hãi, đây là
lúc thần thức thấy cõi lục đạo có vẻ như an toàn và thu hút mình.
Tất cả cảnh tượng này đều do tâm thức biến hiện, tùy thuộc vào những xúc
cảm, sự thèm khát của chính tâm thức.
g.
Ngày thứ bảy
Tất cả
cảnh tượng của những ngày qua xuất phát từ trong thần thức, biến hiện
thành thiện thần. Qua ngày thứ bảy những biến hiện bắt đầu có tính vô
ký, nghĩa là không thiện không ác. Ðây là cảnh giới của Phật
Minh Trì,
chủ về trí huệ, hay chánh kiến. Trong cảnh giới này, thế giới Ta-bà
xuất hiện bằng cõi súc sanh, biểu hiện của sự vô minh, thiếu ý thức.
7.
Sự xuất hiện của các ác thần
Sau đó
năm vị Phật lại hiện ra trước mắt thần thức dưới dạng các ác thần, có ba
đầu, sáu tay. Các ác thần này tượng trưng cho một dạng khác của năng lực,
nếu không được dùng vào những thiện nghiệp. Ngoài ra đối với năng lực vô
minh như ái dục, tự ngã... thì năng lực của các vị Phật được xem là ác
thần.
Các ác thần hiện ra là do các khuynh hướng xấu ác của thần thức. Lúc
này, thần thức đứng từ góc độ của ma vương để nhìn về những năng
lực đó.
Vì vậy,
dưới mắt của thần thức các ác thần vô cùng dữ tợn. Họ ăn tươi nuốt sống,
lột da lóc thịt. Các vị ác thần cũng có thể khác nhau tùy nơi các tính
chất khác nhau của ma vương – khuynh hướng xấu ác – trong thần
thức.
8.
Nhắn gửi với người chết
Trong
văn minh Tây Tạng, cái chết xem ra không phải là cái gì quá đau khổ như
cách nhìn của thế giới phương Tây, nơi mà ít có ai dám thẳng thắn đề cập
đến cái chết. Thật ra, không có gì tàn nhẫn cho bằng khi một người sắp
chết lại không có ai sẵn lòng ngồi bên cạnh để chia sẻ những cảm xúc và
tiễn đưa người đó.
Trừ phi
người sắp chết đang ở trong trạng thái mê man, bằng không thì ta cần nói
rõ với người đó rằng họ sắp chết. Ðây là một điều khó nói, nhưng đối với
vợ chồng hay bạn thân, đây chính là cơ hội của niềm tin cậy sâu xa nhất.
Ðây là lúc thành tín nhất, cơ hội để giúp người chết đạt đến hạnh phúc, an
lạc, chúng ta cần quan tâm đầy đủ.
Hãy nói
rõ với người sắp chết rằng cái chết sắp đến.
“Cái
chết đang đến, nhưng chúng tôi là những người thương mến bạn (cha, mẹ,
anh, chị...), chúng tôi tiễn đưa bạn. Chúng tôi và bạn đều biết là bạn sắp
chết, chúng ta gặp nhau nơi đây...”
Ðó là
biểu hiện quý báu nhất của tình thương, tình bạn và mối liên hệ với nhau,
người chết sẽ hết sức cảm khái.
Trong
lúc này có thể đọc Luận vãng sanh cho người chết nghe, nhưng ta cần
thấu hiểu sâu sắc giai đoạn này và thật sự nói chuyện, nhắn gửi với người
sắp chết.
“Bạn
sắp giã từ người thân, gia đình và nơi ăn chốn ở để ra đi. Nhưng sẽ còn
nhiều điều còn tồn tại, đó là mối liên hệ với bạn hữu và đạo pháp. Bởi
vậy, hãy cố gắng gìn giữ mối liên hệ đó. Mối liên hệ đó là phi ngã, không
tùy thuộc vào sanh mạng. Sau khi chết, bạn sẽ thấy nhiều cảnh tượng hiện
ra, như bạn sẽ rời bỏ xác thân này, hay những gì trong quá khứ của bạn
quay trở về như trong mộng. Dù bất cứ cảnh tượng gì hiện ra, hãy cứ bình
tĩnh nhận lấy, đừng sợ hãi, đừng trốn chạy. Hãy bình tĩnh cảm nhận những
gì xảy ra!”
Lúc ta
nói điều này, ý thức thông thường của người chết bắt đầu tan rã, nhưng
đồng thời một thần thức bậc cao hơn xuất hiện, ghi nhận những tình cảm, sự
kiện xảy ra chung quanh. Lúc này, nếu ta cho người chết có được một tình
thương đậm đà, một sự tin cậy sâu sắc, và nói cho họ nghe sự chân thật,
chứ không phải chỉ là những lời đẩy đưa qua chuyện, thì đó chính là những
gì quý giá và quan trọng nhất.
Lúc này
ta có thể giải thích cho người sắp chết một cách đơn giản tiến trình của
cái chết, sự tan rã dần dần của tứ đại và các cảm giác liên hệ, rồi
đến giai đoạn thấy hào quang của chân tâm. Quan trọng nhất đối với
người chết lúc ra đi là sự bình tĩnh, cần phải có một sức mạnh ghê gớm mới
giữ mình luôn được tỉnh táo, vì sự bất an thường xuyên chờ chực sẵn.
Khi các
vị thiện thần và ác thần xuất hiện, không ai có thể giúp thần thức được
nhiều nữa. Luận vãng sanh này chỉ rõ ta có thể nhắn gửi thần thức
bằng cách tưởng nhớ tới họ, mô tả cho họ thấy những cảnh tượng xảy ra. Khi
ta làm như thế, chủ yếu là ta tự nói với mình, tăng thêm cho ta niềm tin
và sức mạnh. Người chết sẽ hưởng được một phần niềm tin và sức mạnh quí
báu đó. Với tâm tư đó, hãy đến với người chết, chia sẻ cho họ sự bình tĩnh
cần thiết trong giai đoạn mang thân trung ấm.
---o0o---
Mục Lục
>>
01 >>
02
>>
03
>>
04
>>
05
---o0o---
Vi tính: Tâm Như.
Trình bày: Nhị Tường
Cập nhật: 3-2008