Cứ mỗi độ thu về,
rừng cây bắt đầu thay lá, những tia nắng oi bức của mùa hè dần dần dịu
hẳn, nhường lại cho mùa thu man mác gió heo mây, và những hoa sen, gương
sen thơm ngát tỏa lan phơi bày màu sắc hồng, xanh, đỏ, trắng, lấp lánh
trong không gian thanh thoát trong lành, cũng là thời điểm của mùa Vu
Lan báo hiếu. Những người con hiếu thảo lại bồi hồi nhớ nghĩ đến thâm ân
của đấng sanh thành dưỡng dục. Tôi cũng là một trong những người kính
yêu, xót xa, nghĩ nhiều về cha mẹ.
Cây có cội mới đơm
bông kết trái
Nước có nguồn mới
tỏa khắp muôn sông
Phàm làm người ai
cũng có tổ tông
Ơn cha mẹ tựa trời
cao bể rộng.
Ơn cha mẹ một đời
tôi luôn luôn trân trọng khắc sâu trong tâm khảm, thế nhưng tôi vẫn
thiên về mẹ nhiều hơn cha đôi chút. Bởi lẽ cuộc đời mẹ tôi đối với gia
đình chồng: cụ là nàng dâu, là người vợ, là người mẹ quá "vĩ đại", quá
"đặc biệt", quá "gương mẫu", quá "bản lãnh". Đúng vậy, năm mẹ tôi vừa
tròn 16, tuổi mộng mơ chưa hiểu thế nào là tình cảm trai gái, đã gạt lệ
đau thương từ giã gia đình vâng lời cha về làm vợ ba tôi, trong lúc tuổi
ba gần gấp đôi tuổi mẹ và làm kế mẫu 5 người con gái, mà chị gái đầu
tuổi xấp xỉ mẹ tôi, chị gái út vừa lọt lòng, đỏ hòn hỏn. Mẹ đích vừa
sinh xong tắt thở qua đời, để lại đàn con 5 đứa gào thét trong đau
thương, thiếu sữa, thiếu sự săn sóc… Ba tôi thì bận việc quan.
Thời ấy gia đình
tôi, ông nội làm đến chức thượng thơ, ông ngoại cũng làm thượng thơ, ba
tôi thì làm tri phủ, hai gia đình thân quen, "môn đăng hộ đối". Ông
ngoại thương hoàn cảnh gà trống nuôi 5 con, bằng mọi cách ép mẹ tôi về
làm kế mẫu cho 5 người con gái của ba.
Thời đại phong
kiến quân chủ cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, không được trái ý.
Thật là oan uổng,
thật là tội nghiệp cho mẹ tôi, tiểu thư cành vàng lá ngọc, một thời con
gái thanh xuân, chưa biết khổ… chưa biết yêu là gì. Đành phải chấp nhận
quán xuyến lo toan cho một gia đình đang lâm vào hoàn cảnh bi đát. Thế
mà khi bước chân về nhà chồng, mẹ tôi can đảm, bản lãnh khắc phục tất cả
mọi khó khăn, làm tròn bổn phận một nàng dâu, một người mẹ kế và lại hết
lòng chung thủy với ba tôi.
Mẹ đúng là mẫu
người con gái vĩ đại, giàu lòng từ bi mới kham nhận như vậy, quãng đời
mẹ thật tuyệt diệu, thật cao quý, dám quên mình hy sinh cho gia đình,
thật khó tả xiết. Mẹ về chung sống cư xử theo nề nếp gia phong, trên
thuận dưới hòa… và sinh thêm cho ba tôi ba trai, ba gái nữa, trong đó có
tôi đầu thai vào, để đòi nợ hay trả nợ tôi chưa biết rõ.
Đức tính mẹ tôi
thật hiền hòa, nhỏ nhẹ, khiêm tốn với mọi người. Mẹ thương giúp ba giải
quyết công việc thưa kiện trong cửa quan thời ấy. Mẹ luôn luôn giúp đỡ
và thương những người nghèo cùng khốn khổ trong cuộc sống. Với đàn con
mẹ dạy rất tỉ mĩ về "công, dung, ngôn, hạnh". Chị em chúng tôi nhờ ân
đức nơi mẹ, tất cả đều thành đạt nên người, tất cả đều kính quý yêu
thương và sợ mẹ.
Đặc biệt mẹ rất
sùng kính ngôi Tam Bảo, mẹ hay cúng dường Chư Tăng và xây dựng chùa
tháp, mẹ thường xuyên đi chùa lễ Phật, tụng kinh. Mẹ bắt buộc tất cả
thành viên trong gia đình ăn chay tháng 4 ngày. Ba tôi thì không thích
ăn chay, ông cho lạt lẽo, không khoái khẩu vị, tháng 2 ngày cũng quá khó
đối với ông, tuy nhiên cảm nhận ân tình sâu nặng của mẹ, ông vui lòng
tuân thủ theo mệnh lệnh của bà "nhất vợ, nhì trời" (vợ trẻ đẹp nữa).
Trong 8 chị em
gái, chỉ riêng mình tôi là có chủng tử Phật, tôi theo mẹ đi chùa tụng
kinh lễ Phật, ăn chay tháng 10 ngày, một năm ăn tròn 3 tháng bằng mẹ.
Rồi thời gian trôi mau, tôi cũng đến tuổi 16 như mẹ ngày nào, chỉ có
khác nhau, 16 tuổi mẹ tôi xuất giá theo chồng một cách bất đắc dĩ trong
đau khổ, còn tôi 16 tuổi xuất gia vào chùa học đạo. Tôi suy nghĩ chỉ có
xuất gia theo Phật mới mong cầu hạnh phúc an vui lâu dài, mới đền đáp
thâm ân cha mẹ một phần trong muôn một.
Ngày tôi xuất gia
cũng lâm li bi đát, cha tôi không bằng lòng, ngăn cản không cho tôi thực
hiện ý nguyện, nhưng nhờ lòng thương và ân đức của mẹ, tôi vẫn được vào
chùa làm lễ đi tu. Mẹ tôi tha thiết xin cha với lý do trong gia đình một
người đi tu dòng họ ba đời được nhờ.
Tiếng chuông thức
tỉnh lòng con trẻ
Con trẻ giờ đây
thoát tục rồi.
Những tháng ngày
tôi nương cửa Phật tu học, mẹ luôn luôn theo dõi săn sóc tôi cả tinh
thần lẫn vật chất, ngày ấy đi tu rất cực khổ, thiếu thốn mọi phương
tiện, cơm ăn không no bụng, ngủ không đủ giấc, không như ngày nay tu
hành thọ dụng vật chất khá dồi dào, mẹ cứ thấp thỏm lo âu sợ tôi không
kham nổi sẽ "bán đồ nhi phế". Thế mà giờ đây tôi đã là sa môn kỳ cựu, an
trú trong chốn thiền môn trải qua 42 năm dài, không thể gọi là ngắn so
với một đời người, cũng nhờ ân đức của mẹ bù đắp cho tôi quá nhiều tôi
mới thành đạt như ngày hôm nay.
Tôi xuất gia được
8 năm, ba tôi qua đời, mẹ tôi một mình lo toan tất cả. Những tưởng mẹ
còn khỏe đẹp phong độ, tuổi thọ phải 100 hay hơn 100. Thế nhưng cái gì
đến đã đến, vô thường một cơn bệnh tim đột xuất bất ngờ mẹ tôi trút hơi
thở cuối cùng vào đầu năm 70 tuổi.
Cứ ngỡ trăm năm mẹ
sống thọ
Nào ngờ biển lặng
dấy tang thương
Một chiều mây tím
giăng đầu ngõ
Mẹ đã ra đi tuổi
bảy mươi.
Ngày mẹ mất tôi
đau buồn, hụt hẫng, mất mát, cô đơn; tôi tưởng chừng như không gượng dậy
nổi, bởi cuộc đời của mẹ gắn liền với tôi quá nhiều, những kỷ niệm êm
đềm hạnh phúc một thời mẹ con trao nhau khắc sâu ghi đậm trong tôi khó
phôi phai.
Mẹ mãi muôn đời mẹ
của con
Dù Nam Hải cạn,
Thái Sơn mòn
Trái tim in bóng
thời thơ mộng
Tuổi ngọc ngà
vương nét lệ son.
Mẹ ơi!.
Bài ca mẹ sẽ uốn
điệu nhạc quanh con như vòng tay âu yếm.
Bài ca mẹ sẽ mơn
trớn trán con như cái hôn chúc lành.
Bài ca mẹ như đôi
cánh chắp vào giấc mộng mơ của con.
Đưa con đến bờ
giác ngộ.
Bài ca mẹ sẽ ở
trong mắt con và đưa nhãn quan con vào lòng sự vật.
"Sự vật là vô
thường".
Và khi mẹ nằm yên
trong cõi chết.
Bài ca mẹ sẽ bật
lên trong trái tim con không bao giờ phôi phai giây phút.
Với mọi người mẹ
là đại dương, là thái sơn, là nguồn suối mát, là chuối ba hương, là xôi
nếp một, là đường mía lau.
Với tôi, mẹ là
thiên thần, là Bồ Tát, là Phật tái thế.
Nhân mùa Vu Lan
báo hiếu tôi mạo muội ghi lại vài dòng cảm xúc riêng tôi đến mẹ, với tất
cả lòng thành kính yêu thương nhớ tưởng, bồi hồi xúc động qua dòng lệ
tuôn trào, vừa tiếc thương, vừa đau xót, một đời mẹ hy sinh niềm vui
riêng mình để đem tình thương hạnh phúc đến mọi người.
Lá rụng chiều thu
nhớ mẹ nhiều
Con cài hoa trắng
dạ xót xa
Công ơn của mẹ
chưa đền trả
Cực lạc hoa khai
mẹ đã về.
Con nguyện tương
lai về lạc quốc
Hai mẹ con mình
mãi gần nhau.
Còn mẹ là còn tất
cả
Mất mẹ là mất cả
bầu trời.
Mong rằng những ai
có diễm phúc còn mẹ, hãy trân trọng kính yêu săn sóc mẹ thật chu đáo,
thật yêu thương để khỏi ân hận về sau.