MỘT THOÁNG BÊN MẸ
Cư
sĩ Liên Hoa
http://www.lien-hoa.net/
Sau chuyến du lịch từ Ý và
Pháp kéo dài 15 ngày trở về và chỉ còn hơn 10 ngày nữa là ngày Đại Lễ Vu
Lan Báo hiếu.
Tâm tư tôi thật mông lung,
Vừa muốn chia xẻ niềm vui về chuyến du lịch vừa qua bằng những bài ký sự
trên Trang nhà, lại vừa muốn viết Bài để cho ra đời Nội san Phật học và
Văn hoá Hải Triều Âm Tập 3 như dự tính, nhưng…chữ nhưng luôn là “cứu bồ
tinh” được đem ra giúp đở, thay vì phải nói là mình hư quá, dở quá,
thiếu khả năng mới là phải phải.
Xin tha thứ cho nha và hãy
đọc những lời sau đây như những lời được đem hết gân cổ, nội lực ra để
hùng hồn biện hộ cho thân chủ- chính là tôi, bạn nhé. Nếu mà được thông
cảm, tôi sẽ được nhờ, nhưng nếu thua, đuối lý thì tôi phải ráng mà chịu
chứ, đâu có phải là “ biện hộ sư” dở.
Giờ giấc giữa bờ hai lục địa
Âu - Mỹ khác nhau, cách những 7 giờ đồng hồ. Và bạn biết không, do vì
cảm tình riêng, nên trên chuyến bay từ Pháp trở về Mỹ, tôi được xếp cho
ngồi ghế đặc biệt. Chuyến bay Continental có 45 dãy ghế, tôi ngồi hàng
dãy 44. Đặc biệt trước dãy chót, như vậy cũng là ưu tiên lắm rồi. Ai
từng di chuyển bằng máy bay và trên chuyến bay dài giờ, mà lại được ngồi
dãy đặc biệt như tôi, ồ ! Sẽ dể dàng hiểu và thông cảm cho.
Lại là người đi đứng đều chậm
rãi, không phải vì đang tập thiền hành mà đi như vậy, nhưng mà là người
tự nhiên chậm chạp như rùa không chịu đi, thế mới chết không chứ lị. Đó,
bao nhiêu lý do vừa nói, vừa trình bày, vừa ca cải luơng …có đáng được
tha thứ cho con người làm biếng của tôi không? Xin đừng cho tôi biết nhé…Có
khi lời nói đúng quá, tôi nghe hỗng quen tai lắm à nha.
Tôi bỗng nhiên rơi vào khoảng
lặng, im lìm như bải sa mạc mênh mông. Bởi vì tình Cha Mẹ rộng bao la
quá chăng.. không biết phải nói hay phải viết gì cho vừa đủ dung luợng
chứa hết. Vu Lan như một động niệm vang lên kéo dài những hoài niệm, kéo
theo những gia vị đã bao lần từng làm chất màu của cuộc sống. Tâm sự
cùng người bạn và được khuyến khích, cứu bồ, đưa tôi bám vào dòng máu
run đập của con tim. Cám ơn bạn. Bạn vừa nhắc tôi về Cha về Mẹ và cho
tôi những lời nói, vài mẫu chuyện chia xẻ, làm nguồn cho bài viết nầy.
Đó không phải là những lời
nói bâng quơ, xuôi dòng, vì Mẹ là suối nguồn làm sống động, tươi vui,
mát mẻ cho cuộc đời. Chất liệu mầu nhiệm nầy đã chan chứa trong phôi
thai vừa tượng hình trong bụng mẹ, là dòng máu li ti biến chất thành
dòng sửa nuôi con. Con máy động, mẹ vui. Con chuyển mình, mẹ hạnh
phúc.Con ra đời, mẹ chờ đợi như chính cuộc đời mẹ vừa sống lại. Ôi hạnh
phúc của mẹ được gom lại nhỏ bằng tình yêu con, bảo bọc con …có khi nhỏ
lại thành nắm bàn tay, là trái tim nóng bỏng toả hương thơm ngào ngạt
tình yêu. Nhưng có khi cũng chính trái tim đó, ánh mắt đó, niềm vui đó,
bàn tay đó…bổng biến thành trời cao biển rộng, biến thành vũ trụ bao la,
không có gì so sánh được.
Người ta thuờng nói về những
kỳ quan thế giới, nói đến những gì cao siêu, đặc biệt của những kỳ quan
nầy. Tuy nhiên, đã có bao nhiêu người đuợc đến, được tham quan, nhìn
thấy tận mắt hay chi là biết đuợc qua sách vở, qua lịch sử địa dư v.v…nhưng
trái tim của mẹ lại là một kỳ quan vô giá, không có gì có thể so sánh
được. Và hơn nữa, kỳ quan nầy, chúng ta có thể thưởng thức, nắm bắt, sờ
mó, tận hưởng đuợc tấm lòng nầy, ngay trước mắt, bây giờ; trừ khi chúng
ta cố tình lãng quên.
Mùa Vu Lan. Ngày thêm lời
nhắc nhở lòng báo hiếu. Hình ảnh Ngài Mục Liên chỉ là biểu trưng của tấm
lòng, của hạnh báo hiếu và con nguời khi- càng văn minh, càng trưởng
thành, càng lớn khôn bao nhiêu v.v…-thì báo hiếu không còn là lời
nói, là ý thức, không là của ngày hôm nay hay hôm qua để kể lại, để hồi
tưởng, để nên hay phải nên làm…nhưng báo hiếu là tấm lòng, là trái tim.
Khi trái tim còn nhịp đập, khi tấm lòng còn biết đau thương, biết cảm
xúc của từng giây, từng phút, từng ngày, thì báo hiếu là cuộc sống, nên
thường còn.. Trừ khi không còn cuộc sống, báo hiếu mới tạm vắng mặt.
Do đó, chúng ta không lạ gì
khi nghe được lời từ Đấng Cha Lành đã nói: “Gặp thời không có Phật
thì những ai thờ Cha kính Mẹ và biết hiếu duỡng Song thân, thì nguời đó
đang gặp và cúng duờng Đức Phật rồi”. Tôi đã từng ngạc nhiên về câu
nói quá tuy đơn giản nhưng sâu xa nầy, cho đến một hôm chợt bừng vỡ ra
điềy kỳ diệu : Phật là con người Tỉnh thức, tỉnh thức trong cuộc đời
và “ Tất cả Pháp thế gian đều là Phật Pháp”.
Sáng nay, vừa thức dậy, mở
cửa sổ nhìn ra bầu trời. Mây đen kéo tới, vội vã và cơn mưa bắt đầu rơi
xuống. Thật tuyệt đẹp., sảng khoái. Tôi được chào đón bởi những giọt mưa,
mĩm cười, reo vang, chan hoà, dịu dàng, thân ái.
Nhìn mẹ tôi, một
bà cụ trên 80 tuổi, đang vui cuời như đắc ý, ngó đứa con trai từ xa mới
trở về thăm mẹ.
Cái tin mẹ bệnh
nặng làm tôi chột dạ, hơi lo âu. Vẫn biết cuộc đời là vô thưòng và tuổi
thọ được trên 80 quả là đã hiếm, nhưng tình cảm của con ngưòi- nhất là
của đưá con đang xa nhà, thôi thúc tôi nên trở về thăm mẹ. Sau khi bàn
với vợ tôi- dù công việc rất là bận rộn, nhưng cũng sắp xếp để tôi đi
một mình trở về thăm mẹ bệnh. Tôi cũng nôn nóng gặp mẹ, sợ vô thưòng vội
đến sẽ ân hận. Cũng muốn nhìn được mặt mẹ sau bao ngày xa cách. Cũng
muốn chia xẻ với mẹ về thân phận mõng manh của con người, với tứ đại chi
phối, và cận tử nghiệp đối với thân đang mang bệnh để giải quyết buớc
đưòng đi trong dòng sanh tử- qua sự hiểu biết ít ỏi về Phật pháp cuả tôi.
Những lời muốn nói, dù là gì đi nữa, cũng chỉ muốn biểu lộ chút tấm lòng
hiếu cuả đứa con đối với ân nghiã sanh thành của cha mẹ.
“Tự cổ giai nhân như danh
tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”. Tôi đâu cần Mẹ tôi phải là
giai nhân để không cho ai thấy bạc đầu, nhưng tôi cần Mẹ tôi là người
bình thường, được sống hoài, sống thọ.
Ba tôi mất, tôi
không được gặp. Tờ điện tín báo tin trong trại tị nạn Bataan,
Philippine- tưởng là tin vui, trong những ngày chờ đợi lên Danh sách và
lịch trình máy bay đi Mỹ, lại là tin buồn về ba tôi đã qua đời. Lúc đó,
thật xúc động, những giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống..
Nghe
tin ba mất, con đau đớn
tấc
dạ bồi hồi, trí ngỗn ngang
tiếng ba, thảng thốt kêu từng tiếng
ba ở
đâu rồi, ba hởi ba ???
(
Minh Thanh 1987 )
Ba thì hiện đang ở một chân
trời nào đó, viễn mộng, hình hài rồi sẽ tan rả, hũy diệt theo thời gian,
nhưng đứa con thì hiện không thể rời khỏi Trại Tị nạn được, không thể và
không có quyền. Có những lúc con người hình như phải bất lực với hoàn
cảnh và phải khuất phục, ví dụ như : sanh, già, bệnh, chết. Có ai có thể
tự nhận mình vượt qua được bốn hành trình tự nhiên của kiếp người nầy.
Ánh sáng, không khí, hư không
chan hoà, bao trùm cả vũ trụ, như một hạnh phúc ban tặng, tự nhiên,
không cưỡng cầu. Có một Thiền sư đã nói: “Chúng ta đã quá hoang phí ánh
sáng, hư không, trong lúc đó chính là mạch sống nuôi dưỡng mọi sinh vật
trong mọi không gian. Chạy theo những hạnh phúc do tâm tưởng, ở tận đâu
đâu, bỏ quên hạnh phúc của hiện tại và rồi, chúng ta đau khổ vì cứ nghỉ
là mình không có hạnh phúc, trong lúc lại đang sống, thở, dẫm đạp, an
hưởng trong hạnh phúc mà mình vô tình chối bỏ.
Có một Nhà thơ nói rằng: “Tôi
biết tôi mất mẹ. Mất cả một bầu trời”. Không phải chỉ khi nào mất mẹ
mới mất cả bầu trời. Trong đời sống chúng ta khi ở gần bên mẹ, sống bên
mẹ, mẹ xoa đầu mẹ hôn trán, mẹ ôm vào lòng…mà chúng ta không ý thức,
không cảm nhận được tình thương yêu nầy, thì bầu trời đã đen tối, đã mất
rồi.
Từ Houston, Texas. Chuyến bay
Continental kéo dài 4 giờ bay đến Phi trường Los Angeles, California.
Sau khi những thủ tục giấy tờ cần thiết, lại chờ đợi boarding. Khi vào
trong khoang máy bay, cất đồ xách theo trên kệ cao, thắt dây an toàn.
Máy bay chuyển mình, rời phi đạo, vươn mình lên cao. Hành khách của
chuyến bay Thai Airways khoảng 460 người. số tôi thật may, cứ mỗi lần
đưa vé để check-in, tôi đều xin người tiếp viên,nếu được thì có thể cho
ngồi gần trên chút được không và kết quả là được ngồi thượng hạng, còn
vài hàng nữa là cuối máy bay. Cuộc hành trình 14 giờ bay bắt đầu. Tôi
ngã đầu, dựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa sổ. những đám mây trôi vội vả,
ngược chiều trên nền trời, trong xanh, điểm những tia nắng của một ngày
còn sót lại, sau cùng bóng tối ụp tới, tràn ngập Tôi cảm thấy mình nhỏ
nhoi, nhưng cũng đầy oai lực soải mình theo chiếc máy bay vượt nghìn
trùng, nhưng không có “nghìn trùng xa cách”
Không gian.của chiếc máy bay
gói trọn bao con người bên trong. Thỉnh thoảng tôi đứng dậy đi qua lại
cho giản gân cốt, và chợt giụt mình nghỉ lại “ thế ra mình cũng đã
hơn năm mươi tuổi rồi”. Ôi còn đâu mái tóc xuân xanh, còn đâu vầng
trán phẳng phiu và còn đâu…Sao mình lại lẩm cẩm quá, cứ lao theo những
dòng liên tưởng, bỗng quên là cái ông nào đang ngồi đây là ai ? thì
còn đây chứ còn đâu nữa.
Thời gian còn lại đọc sách,
hoặc nhắm mắt niệm Phật, theo hơi thở và ngủ. Tỉnh giấc lại ăn, rồi lại
đọc sách v.v…lập đi lập lại. Trong lòng khởi lên sự nôn nóng, muốm sớm
gặp mẹ để xem nét thời gian đã biến mẹ ra sao?
Tiếng hò xưa, mẹ ru con ngủ
Chiếc võng tre nan, đan những
ân tình
Hãy còn chăng những âm thanh
êm dịu
Hay tay già run rẩy thay
tiếng ru con.
( Minh
Thanh )
Hình ảnh vợ con ở nhà cũng
làm tăng thêm màu nổi nhớ. Anh cứ an tâm đi, ở nhà mọi chuyện có em.
Em cũng muốn đi với anh lắm chứ, nhưng công việc nhiều quá, đành sắp xếp
như vậy. Nói em gửi lời thăm má nhá. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng quá
lo làm em lo theo đó..hi..hi….
Trên gương mặt mọi người
chung quanh, vẻ mêt nhọc xen lẫn sự nôn nóng sớm trở về nhà, nên không
ai có nét thoải mái hiện ra. Mình cũng dzậy thôi, cần gì nói đến ai. Cái
tâm mà, đôi lúc nó muốn nhảy theo vũ điệu nào, nó cứ thản nhiên nhảy,
muốn can ngăn, lại sợ bàn toạ không yên, bị đau vì tuổi già sức không
còn trẻ mà lị. Chiếc máy bay đang chuẩn đáp xuống phi đạo, sau tiếng của
người phi công báo tin và yêu cầu hành khách thắt dây an toàn.
Rồi máy bay cũng hạ cánh, lại
một lần nữa phải chờ đời. Vì tôi phải lấy chuyển máy bay để đi đến Lào.
Nhưng rồi sau hơn 1 giờ 15 phút bay, chuyến bay đến Lào đã hạ cánh.
Lòng tôi nao nao, một cảm giác khó tả. Sau khi làm thủ tục, đóng dấu
nhập cảnh xong. Lôi kéo hành lý ra để khám. Hai chiếc valise bự tổ chảng,
mỗi chiếc đều hơn 70 lbs, nên chịu đóng phạt, vì muốn đem quần áo cũ về
để xem có người nghèo nào cần hay không. Thôi thì “cũ mình, nhưng mới
với người”. Mấy ông Hải quan nhìn chăm chú theo tôi, theo hành lý. Sẳn
sàng để cho khám, nhưng họ lại mỉm cười, tôi cũng mỉm cười đáp lễ, chắc
có lẽ vì không quen biết nhau. Họ cho đi ra cổng luôn, chắc thấy valise
quá “khổ lòng”, hay là thấy mặt mình bèo nhèo quá nên sợ bị nhát ma.
Thôi thì cũng đở mệt thiệt.
Ra đến ngoài, gặp lại những
người thân ruột thịt. Đây- là em gái kế tôi, đó- em trai út, các cháu và
…mẹ tôi . Mẹ tôi không thể ra phi trường đón đứa con trai về thăm.
Xe từ phi trường chở về đến
nhà, bà cụ già đang từng bước lê chân ra trước cửa. Tôi nhìn hình ảnh
của mẹ, lòng thật xúc động. Con đây má! - Ồ, con !!!! Âm
thanh ở đây không thành lời, sự im lặng đủ để diễn tả hết nổi lòng. Nổi
lòng của mẹ và nổi niềm của con. Như vậy là đủ rồi, tôi vẫn còn nhìn
thấy mẹ, dù gì đi nữa, cũng quá nhiều hạnh phúc. Tôi biết rằng một ngày
nào đó, mẹ tôi sẽ ra đi như một cơn gió thoảng qua trong bầu trời nầy,
nhưng tôi đâu cần phải nghỉ xa xôi, hiện tại đã là tất cả rồi.
Vâng, hiện tại như vậy là đủ
rồi……
Mùa Báo hiếu 2006
Ngày
04.08.06
-- o0o ---
|
Mục lục Tác giả
|
--- o0o ---
Cập
nhật
ngày: 01-08-2006