Tiến Sĩ Lâm Như Tạng
---o0o---
V/ SỰ PHÂN LOẠI CÁC PHÁP, ĐỐI TƯỢNG BIỂU
BIỆT CỦA THỨC THỨ TÁM
1/ Ý nghĩa chữ "PHÁP"
Trong Phật Giáo, các yếu tố thành lập vạn hữu vũ trụ được gọi là PHÁP. Do
đó mà từ ngữ "nhất thiết pháp" thường được dùng trong ý nghĩa này. Thế
nhưng ý nghĩa của chữ "Pháp" là gì? Thông thường các vị luận sư của A Tỳ
Ðạt Ma đều giải thích là "tự-tính-nhậm-trì", có nghĩa là mỗi "Pháp" có một
đặc chất nhất định, không thay đổi. Những nhà nghiên cứu chú thích
Duy-thức-thuật -ký-nhất- bản, quyển I (Ðại chính 43, trang 8, hạ) lại thêm
một điều nhận-thức-luận nữa bằng từ ngữ "quỉ-sinh-vật giải" để định nghĩa
chữ "Pháp". Hai từ ngữ trên hợp lại có nghĩa là: "những gì có một đặc chất
nhất định để phát khởi một nhận thức thích ứng với cái đó thì gọi là
"PHÁP". Nói một cách khác, cái gì có đặc chất nhất định và được nhận thức
thì gọi là "PHÁP".
Nói một cách cụ thể hơn là: "khi đem phân tích và giải phẫu cái tổ chức và
hoạt động của vạn hữu ta nhận thấy nó có một đặc chất nhất định, do đó vạn
hữu được nhận thức". Tuy nhiên đó chỉ là mới đề cập đến vấn đề một cách
tổng quát mà thôi. Tiến lên một bước tinh tế hơn làm thế nào để cụ-thể-hóa
cái tướng đặc thù của các PHÁP được nhận thức là có một đặc chất nhất
định? Ðó là vấn đề rất khó khăn. Bởi vì trong mỗi một hiện tượng, dù là
thuộc về vật chất hay tâm lý, tất cả các yếu tố cấu thành đều có tương
quan với nhau nên không thể nào phân biệt biên giới của chúng một cách rõ
ràng hơn.
Ví
dụ như những màu sắc xanh, vàng, đỏ... đặc chất của mỗi màu tuy khác nhau
nhưng trên thực tế biên giới của chúng rất khó phân biệt được. Hoặc như
những hiện tượng tâm lý như cảm tình, mừng, giận, thương, vui v.v... mỗi
mỗi đều có đặc chất riêng, thế nhưng biên giới rõ ràng của chúng thật khó
mà phân biệt rõ ràng tường tận.
Chính vì những lý do phức tạp nêu trên nên khi phân loại các PHÁP có rất
nhiều điểm bất đồng giữa các phái bộ Phật Giáo.
2/ Khái niệm về sự phân loại
Theo lập trường của Thực-tại-luận, tuy đơn giản nhưng nó đã đưa ra được
nguyên lý thỏa đáng về sự phân loại các PHÁP đó là theo luận Bà Sa, quyển
59 (Ðại Chính, 27, trang 306) và Câu Xá, quyển I, dưới đây chúng ta thử
theo đó mà lược khảo vấn đề phân loại các pháp thử xem sao?
Theo Bà Sa, Câu Xá thì phương pháp phân loại hàm chứa trong câu: "nhiếp
tự tính, ly thật tính"; theo ý nghĩa câu này là xếp chung những yếu tố
cùng một tính chất vào một loại, những yếu tố không cùng tính chất vào một
loại khác.
Trường hợp những hiện tượng hoạt động của tâm tuy có nhiều loại, nhưng đều
phát xuất từ Căn Bản Thức là Thức Thứ Tám, nên thống hợp tất cả những yếu
tố hoạt động đó lại mà gọi là "tâm sở". Tất cả những hiện tượng vật
chất tuy có nhiều nhưng vì đặc chất của chúng là biến hoại và chất ngại
nên có thể gom chung thành "sắc pháp". Như thế có nghĩa là một mặt
thì nhiếp tự loại, nhưng mặt khác là không hòa nhập với tha loại: Tóm lại
đó là quy tắc căn bản của sự phân loại này.
Cũng theo Bà-Sa luận thì từ Hữu Bộ trở về sau không hẳn chỉ hạn định trong
cách phân loại "Ngũ Vị" (sắc-pháp, tâm-pháp, tâm-sở,
tâm-bất-tương-ương-hành-pháp và vô-vi-pháp), từ thời đại Phật Giáo nguyên
thủy, phương pháp phân loại vạn hữu như Ngũ-Uẩn, Thập-nhị-xứ,
Thập-bát-giới, tất cả đều theo phương thức này. Có thể nói cách phân loại
"tam khoa" này có tham vọng muốn đặt một nền tảng khoa học trong sự
phân loại các PHÁP.
Ðối với vấn đề THực, GIẢ, theo Thuyết Già Bộ thì sự phân loại theo "Tam
Khoa" (Uẩn, Xứ, Giới) bất luận loại nào, đó chẳng qua là căn cứ vào sự
tiện lợi mà thôi, vì thế họ cho rằng hết thảy là giả. Theo Kinh-lượng-bộ
thì, sự phân loại Ngũ Uẩn và Thập-nhị-xứ là phương tiện (giả), chỉ có phân
loại theo Thập-bát-giới mới là chân thực. Thế Thân, luận chủ Câu Xá chủ
trương rằng: Thập-nhị-xứ là Thập-bát-giới là chân thực,còn phân loại theo
Ngũ Uẩn lại là giả. Ðối với Hữu Bộ thì sự phân loại theo Tam Khoa đều là
thực cả.
Ðứng trên phương diện nghiên cứu học vấn thì tất cả những phương pháp phân
loại đều có giá trị nhất định của nó.
3. Nhận xét về phương pháp phân loại
Trong ý nghĩa phân loại các pháp theo phương thức Tương Nhiếp nói trên các
luận gia của các bộ phái đã đi từ chỗ cực đơn giản đến chỗ cực phức tạp
theo những phương pháp như sau:
Ngay từ lúc ban đầu, Phật Giáo chia vạn hữu thành hai loại đó là:
hữu-vi-pháp và vô-vi-pháp. Phật Giáo nguyên thủy đã dùng cách phân
loại này, đặc biệt đứng trên lập trường giá trị đã đề xướng ra hai pháp
trên. Về sau A-tỳ-đạt-ma-pháp-yếu-luận cũng dùng cách phân loại này làm
tiêu chuẩn. Theo Câu Xá luận, khi giải thích về vạn hữu lúc đầu chia thành
hai yếu tố Hữu Lậu và Vô Lậu. Nhưng sau lại chia thành ra Hữu Vi và Vô Vi
(Câu Xá luận quyển I). Phương pháp này đã phát xuất từ những khái niệm kể
trên.
Luận chủ Câu Xá, Thế Thân, sau đó lại chia tất cả các yếu tố cấu tạo vạn
hữu thành Nhất-Uẩn, Nhất-Xứ, Nhất-Giới, là ba khoa (Câu-xá-luận quyển I).
Trong Sắc Uẩn bao gồm tất cả vật chất, trong Ý Xứ gồm thâu tất cả các yếu
tố về tinh thần, và trong pháp-giới bao gồm tất cả các pháp bất-tương-ưng,
các pháp vô vi và những yếu tố tương đương với tinh thần. Tóm lại theo
cách phân loại này vạn hữu được chia thành 3 loại đó là: Vật, Tâm và Vô
Vi.
Trong A-tỳ-đạt-ma-pháp-yếu-luận (8, 13) cũng đề cập đến cách phân loại
này, theo đó, vạn hữu được chia thành: Danh (tâm), Sắc (vật) và Thi Thiết
(không thuộc về Tâm và Vật), ba loại.
Thời đại Phật Giáo nguyên thủy đến A-tỳ-đạt-ma Phật Giáo có thuyết Ngũ Uẩn
là phổ cập nhất. Thuyết này chia vạn hữu thành Sắc (vật chất), Thọ (cảm
giác, cảm tình), Tư (biểu tượng), Hành (ý chí) và Thức (ngộ tính, thống
giác) tất cả năm loại. Trong đó chỉ có một loại thuộc về vật chất đó là
Sắc, bốn loại còn lại thuộc về tinh thần.
Còn thuyết "Lục Ðại Duyên Khởi" tuy không phổ cập như thuyết Ngũ Uẩn nhưng
được sánh giá trị ngang hàng với thuyết Ngũ Uẩn. Thuyết này chia vạn hữu
ra làm 6 loại đó là: Ðịa, Thủy, Hỏa, Phong, Không, Thức. Trái ngược với
thuyết Ngũ Uẩn, thuyết này chỉ có một yếu tố tinh thần đó là Thức, 5 yếu
tố còn lại đều thuộc về vật chất. Phương pháp phân loại này đã được nói
đến trong A-Hàm Bộ, Ðại-giới-kinh (Ðại Chính, I, trang 723).
Thuyết Ngũ Uẩn tuy được phổ cập nhưng thiếu phần Vô Vi pháp nên các luận
phái đã cho thêm Vô Vi pháp vào để bổ khuyết cho thuyết này được hoàn bị
hơn.
Người được coi như có công đầu trong việc thêm Vô Vi pháp vào thuyết Ngũ
Uẩn phải kể là Ngộ Nhập, Tôn sư của Thế Thân. Trong Nhập-a-tỳ-đạt-ma-luận,
Ngộ Nhập đã thêm vào Ngũ Uẩn ba pháp Vô Vi là Trạch Diệt vô vi, Phi Trạch
Diệt vô vi và Hư Không vô vi. Ngộ Nhập muốn chia vạn hữu thành tám cú
nghĩa (Thiện thệ chi tông hữu Bát cú nghĩa): 1) Sắc, 2) Thụ, 3) Tưởng, 4)
Hành, 5) Thức, 6) Hư Không vô vi, 7) Trạch Diệt vô vi, 8) Phi Trạch Diệt
vô vi (Nhập-a-tỳ-đạt-ma-luận quyển thượng, Ðại Chính 28, trang 980).
Từ
nguyên thủy Phật Giáo đến A-Tỳ-Ðạt-Ma Phật Giáo tuy có nhiều cách phân
loại như thế nhưng chỉ có 3 cách phân loại các Pháp thường được gọi là
"Tam Khoa Phân Loại" tức là Ngũ Uẩn, Thập Nhị Xứ và Thập Bát Giới được coi
là phương thức phân loại tiêu chuẩn mà tất cả các phái bộ Phật Giáo đều
công nhận.
4. Những phân loại tiêu biểu
A/ Mười hai
xứ
Theo Câu Xá luận quyển I của Thế Thân thì tất cả các yếu tố cấu tạo thành
vạn hữu vũ trụ được chia thành 12 loại gọi là Thập Nhị Xứ. Ðó là:
Lục Căn Xứ
Lục Cảnh Xứ
Nhãn căn xứ Sắc xứ
Nhĩ căn xứ Thanh xứ
Tỷ
căn xứ Hương xứ
Thiệt căn xứ Vị xứ
Thân căn xứ Xúc xứ
Ý
căn xứ Pháp xứ
Sự
phân loại này dựa vào lục cảm và đối tượng của chúng. Theo như bảng liệt
kê trên ngũ căn và đối tượng của chúng đã rõ ràng, nhưng riêng về Ý Căn và
đối tượng của nó là Pháp Xứ hơi phức tạp nên cần giải thích cho rõ hơn. Ý
trong Duy Thức Học là Thức Thứ Sáu đối tượng phân biệt của nó là các pháp.
Sở dĩ ở đây gọi là căn vì nó được xem như là một cơ quan nhận thức phân
biệt đối tượng của nó là pháp. Nói chữ Pháp thì tất cả các yếu tố cấu tạo
vạn hữu đều gọi là Pháp tuy nhiên ở đây dùng từ Pháp Xứ chỉ để chỉ các
pháp Vô Vi, "Tâm bất tương ưng hành pháp" và những hiện tượng tinh thần
khách quan đối tượng của Ý Căn mà thôi. (Tập A-Hàm quyển 13, Ðại Chính 2,
trang 91).
Nói về thể thì tất cả Thập Nhị Xứ này đều là Pháp cả nhưng tại sao lại lập
riêng Pháp Xứ là đối tượng của Ý Căn chi vậy? Ðể giải thích điểm này xin
trích dẫn Luận Bà Sa quyển 73 (Ðại Chính 27, trang 380) có 11 lý do như
sau:
1/
Hữu thí dụ, 2/ Bất cộng danh vô cố, 3/ Sinh tướng, 4/ Tứ hữu vi tướng, 5/
Danh, cú, văn, thân duy ư thử xứ nhiếp cố, 6/ Thông sinh chư pháp cố, 7/
Không giải thoát môn, 8/ Trạch diệt niết bàn, 9/ Như thực giải tuệ, diệc
duy nhiếp ư thử xứ cố, 10/ Nhiếp đa pháp cố, 11/ Ðối ý xứ cố.
Theo luận Câu Xá thì có ba lý do đó là: 1/ Vị sai biệt tối thắng, 2/ Nhiếp
đa, 3/ Tăng thượng pháp, cố nhất danh Pháp Xứ.
Luận sư của các bộ phái cho rằng đây là lối phân loại yếu tố cấu tạo vạn
hữu hay nhất và hợp lý nhất.
B/ Mười tám
giới
Ðây là sự khoáng đại Thập Nhị Xứ mà thành lập ra 18 giới này. Tức là 6 Căn
cộng với 6 Cảnh và 6 Thức thành ra 18 giới:
Nhãn căn giới Sắc giới Nhãn thức giới
Nhĩ căn giới Thanh giới Nhĩ thức giới
Tỷ
căn giới Hương giới Tỷ thức giới
Thiệt căn giới Vị giới Thiệt thức giới
Thân căn giới Xúc giới Thân thức giới
Ý
căn giới Pháp giới Ý thức giới
Từ
"Pháp Giới" được giải thích là: "chư pháp vị ý dĩ chính đáng, thị danh
"Pháp Giới" (Tham khảo luận Bà Sa quyển 71, Ðại Chính 27, trang 370).
Giữa Ý Căn Giới và Ý Thức Giới có biên giới rất khó phân biệt nhưng theo
sự giải thích của các luận sư thì "Ý Căn Giới" là từ dùng để chỉ Tâm ở
phương diện bị động; "Ý Thức Giới" là từ dùng để chỉ sự phán đoán, suy
luận... chỉ hành tướng của Tâm và phương diện chủ động.
Như trên đã trình bày có 3 cách phân loại về các yếu tố cấu tạo vũ trụ đó
là Ngũ Uẩn, Mười Hai Xứ và Mười Tám Giới còn gọi là Tam Khoa Phân Loại. Ðó
là cách phân loại cơ bản của tất cả các bộ phái Phật Giáo (tham khảo Bà Sa
luận quyển 71, Ðại Chính 27, trang 366).
C/ Hai Mươi
Hai Căn
Ngoài những phân loại kể trên còn có "Nhị thập nhị căn luận" cũng được các
bộ phái luận cứu tường tận. Theo các luận thư như Tỳ Ba Lăng Già, luận bộ
Bắc Phương, A Tỳ Ðàm luận quyển 5 (Ðại Chính 28, trang 560), Bà Sa quyển
143 (Ðại Chính 27, trang 729), Câu Xá luận quyển 3 - 7... đều có đề cập
đến.
Nhị thập nhị căn (hai mươi hai căn), theo thứ tự trong Câu Xá luận là:
Nhãn căn, nhĩ căn, tỷ căn, thiệt căn, thân căn, ý căn, nữ căn, nam căn,
mệnh căn, lạc căn, khổ căn, hỷ căn, ưu căn, xả căn, tín căn, cần căn, niệm
căn, định căn, tuệ căn, vị tri đương tri căn, dĩ tri căn và cụ tri căn.
Theo luận Câu Xá và Bà Sa thì sáu căn đầu chỉ rõ chỗ y chỉ của tâm. Hai
căn "nam", "nữ" là chỉ rõ sự khác biệt phái tính giữa các loài hữu tình,
"mệnh căn" chỉ rõ căn bản của sinh mệnh. Từ căn này tính ngược lên là
những yếu tố cấu tạo các loài hữu tình, chỉ rõ những tướng trạng tạp da
của những sinh hoạt tình cảm. Những "Căn" còn lại là chỉ rõ những đạo
trình tu dưỡng phải trải qua.
Trước tiên là Ngũ Thụ Căn liên hệ đến bản thân của loài hữu tình. Sau đó
luận chủ nói đến quá trình tu tịnh để thanh tịnh các căn nên thuyết minh
về các căn như Tín, Cần, Niệm, Ðịnh, Tuệ. Sau cùng luận chủ thuyết minh về
3 căn vô lậu để thành lập Hai Mươi Hai Căn.
Trong Câu Xá quyển 3 có bài tụng như sau:
"Tâm sở y, thử biệt, thử trụ, thử tạp nhiễm, thử tư lương, thử tịnh: do
thử lượng lập căn".
Cũng theo Câu Xá quyển 3, sở dĩ luận chủ thuyết minh ra Hai Mươi Hai Căn
là để kiến lập ra nguyên lý "Lưu Chuyển Hoàn Diệt" trong vạn hữu vũ trụ.
Theo Lân Ký trong Tụng Sớ thì nói đây là luận thuyết của Pháp Tạng Bộ
(Phật Giáo Ðại Hệ Bản Ðệ Nhất, trang 224). Do đó thuyết này cũng có nhiều
luận thuyết khác nhau. Tuy nhiên nó vẫn có giá trị nhất định về phương
pháp phân loại các Pháp.
D. Ngũ Vị
Khảo sát đến đây ta thấy sự phân loại các Pháp đã đi đến chỗ phức tạp, tuy
nhiên các luận gia của các bộ phái vẫn chưa thỏa mãn nên họ muốn đi xa hơn
để tìm ra những phân loại hoàn hảo hơn. Trong số đó phải kể là Thế Hữu
thuộc Hữu Bộ đã đề thuyết ra thuyết Ngũ Vị.
Thế Hữu đã ra đời và khoảng 500 năm sau Phật nhập diệt, đã chia ra những
yếu tố cấu tạo vạn hữu thành ra 5 loại đó là: Sắc, Tâm, Tâm Sở, Tâm Bất
Tương Ưng Hành và Vô Vi.
Sau đây xin trích đoạn giải thích về Ngũ Vị nói trên trong chương Biện Ngũ
Sự trong Phẩm loại Túc Luận:
"Có năm pháp: 1/ Sắc, 2/ Tâm,
3/ Tâm sở, 4/ Tâm bất tương ưng hành, 5/ Vô vi pháp.
Sắc là gì?
là tất cả những vật có hình sắc và do bốn đạo tạo thành. Bốn đại là: đất,
nước, lửa, gió. Những sắc được hợp tạo là Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt
căn, Thân căn, Sắc, Thanh, Hương, Vị, Xúc và "Vô biểu sắc".
Tâm là gì?
Là tâm, ý, thức. Tâm, ý, thức là gì? Là lục-thức-thân, tứ là nhãn thức,
nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức.
Tâm sở pháp là gì?
Là những pháp tương ứng với tâm. Pháp đó là gì? Là: thụ, tưởng, tư, xúc,
tác ý, dục, thắng giải, niệm, định, tuệ, tín, cần, tầm, từ, phóng dật,
thiện căn, bất thiện căn, vô ký căn, nhất thiết kết phược, thùy miên, tùy
phiền não, triền, chư sở hữu trí, chư sở hữu kiến, chư sở hữu hiện quan...
Ngoài ra, tất cả các pháp khác tương ứng với tâm như thế thì đều gọi là
Tâm sở Pháp.
Tâm bất tương ưng hành là gì?
Là những pháp không tương ứng với tâm. Những pháp đó là gì? Là đắc, vô
tưởng định, diệt định, vô tưởng sự, mệnh căn, chúng đồng phận, y đắc, sự
đắc, xứ đắc, sinh, lão, trụ, vô thường tính, danh thân, cú thân, văn thân.
Ngoài ra, tất cả các pháp không tương ứng với tâm đều gọi là tâm bất tương
ứng.
Vô vi là gì?
Là ba vô vi: hư không, phi trạch diệt, trạch diệt".
(Phẩm loại túc luận quyển I, Ðại Chính 26, trang 692).
Ðó
là đoạn văn tuy rất đơn giản nhưng rất đầy đủ và được xem đó là cách phân
loại các Pháp mẫu mực chẳng những cho Hữu Bộ mà cả đến phái Duy Thức của
Ðại Thừa cũng đã lấy đó làm mẫu mực trong sự phân loại các Pháp về sau.
Trong những bộ luận của Nam Phương lúc đầu không tìm thấy cách phân loại
trên nhưng trong những bộ luận thuộc thời kỳ sau người ta đã tìm thấy sự
phân loại như trên. Ðó là cách phân loại trong Y-tỳ-đạt-ma-pháp-yếu luận
của A Nâu Lâu Ðà vào khoảng thế kỷ thứ 8 đến thế kỷ thứ 12.
Trong quyển I nói "Pháp có 4 loại" đó là: 1/ Tâm thức, 2/ Tâm sở, 3/ Thô
sắc, tế sắc, 4/ Niết Bàn (vô vi). Như thế so với thuyết Ngũ Vị của Thế Hữu
thiếu mất "Tâm bất tương ưng hành". Nhưng ở một nơi khác luận này nói đến
"Thi thiết", "khái niệm, "quan niệm. Nếu đem "tâm bất tương ưng hành" và
"nhân duyên pháp" của Hữu Bộ mà thu tóm vào "Thi thiết", "khái niệm" và
"quan niệm" cùa A-tỳ-đạt-ma-pháp-yếu luận ta có thể nhận xét được rằng sự
phân loại này hoàn toàn giống với sự phân loại Ngũ Vị của Thế Hữu.
Vấn đề ở đây không phải xét rằng A Nâu Lâu Ðà có ảnh hưởng Thế Hữu hay
không mà phải kể rằng Thế Hữu là người có công đầu trong phương pháp phân
loại Ngũ Vị như đã nói trên. Tuy rằng Ngũ Vị đã được định rõ nhưng chưa có
con số nhất định của các pháp trong Ngũ Vị đó. Ngay cả trong Phẩm Loại Túc
Luận và Ðại Tỳ Bà Sa cũng chưa dứt khoát quyết định thu nhiếp những Pháp
nào vào trong Ngũ Vị. Ðịnh số chủ yếu của Tâm Sở vẫn chưa được quyết định
là bao nhiêu món.
Về
sau Duy Thức Học Phái đã căn cứ vào luận Bà Sa mà liệt kê 100 pháp vào Ngũ
Vị.
Ngộ Nhập trong Nhập A Tỳ Ðạt Ma luận tuy bề ngoài không tỏ ra ảnh hưởng
phương pháp phân loại Ngũ Vị nhưng bên trong đã cho thấy có ảnh hưởng
trong lúc liệt kê các Pháp thành 77 Pháp, tuy thế vẫn chưa có con số nhất
định.
Sau đó Câu Xá lại thành lập ra 75 Pháp liệt kê vào trong Ngũ Vị.
E. Bảy Mươi Lăm Pháp
Trong Câu
Xá luận có phân ra 75 Pháp như sau:
(1) Vô Vi Pháp có 3:
Hư không vô vi, Trạch diệt vô vi, Phi trạch diệt vô vi.
(2) Hữu Vi Pháp có 25:
chia làm hai loại: Sắc Pháp có 11 và Tâm bất tương ưng hành có 14 loại.
a) Sắc Pháp có 11 loại:
Ngũ căn (nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân); Ngũ cảnh (sắc, thinh, hương, vị,
xúc) và nhiều biểu sắc.
b) Tâm bất tương ưng hành có 14 loại:
đắc, phi đắc, đồng phận, vô tưởng quả, vô tưởng định, diệt tận định, mệnh
căn, sinh, trụ, dị, diệt, danh thân, cú thân, văn thân.
(3) Tâm Pháp có 1:
Tâm vương (Nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức,
mạt na thức, a lại da thức).
(4) Tâm sở hữu Pháp có 46:
chia làm 6 loại:
(a) Biến đại địa pháp có 10:
Thụ, tưởng, tư, xúc, dục, tuệ, niệm, tác ý, thắng giải, tam ma địa.
(b) Ðại thiên địa pháp có 10:
Tín, cần, xả, tàm, quý, vô tham, vô sân, bất hại, khinh an, bất phóng dật.
(c) Ðại phiền não địa pháp có 6:
Vô minh, phóng dật, giải đãi, bất tín, hôn trầm, trạo cử.
(d) Ðại bất thiện địa pháp có 2:
Vô tàm, vô quý.
(e) Tiểu phiền não địa pháp có 10:
Phẫn, phú, xan, tật, não, hại, hận, siểm, cuồng, kiêu.
(f) Bất định địa có 8:
Ác tác, thùy miên, tầm, từ, tham, sân, mạn, si.
Nói một
cách nghiêm túc thì trong Câu Xá luận vẫn chưa xác định con số của Bất
định Pháp, trong Tâm sở Hữu Pháp. Ðến Câu Xá Luận Ký của Phổ Quang mới xác
định con số của Bất định Pháp là 8. Ðó là: Ác tác, thùy miên, tâm, từ,
tham, sân, mạn, si. Do đó mà 75 Pháp của Hữu Bộ Tôn được thành lập.
Sau cùng
là Ngũ Vị với 100 Pháp.
F. Một Trăm Pháp
Từ những
phương pháp phân loại các Pháp nói trên v2 sự thành lập số mục của các
Pháp, sau đây là 100 Pháp. Ðây là cách phân loại được xem là tận cùng rốt
ráo nhất, làm mẫu mực chẳng những cho Duy Thức Tôn mà các Tôn phái khác
cũng xem đây là cách phân loại hay và tường tận nhất, tiêu biểu nhất từ đó
đến nay.
Trong luận
Ðại Thừa Trăm Pháp của Thế Thân phân chia 100 Pháp thành 5 loại như sau:
(1) Tâm Pháp có 8:
Nhãn thức, Nhĩ thức, Tỷ thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức, Mạt Na thức,
A Lại Da Thức.
(2) Tâm Sở Hữu Pháp có 51:
Phân làm 6 loại:
(a) Biến Hành có 5:
Xúc, tác ý, thọ, tưởng, tư.
(b) Biệt Cảnh có 5:
Dục, thắng giải, niệm, định, huệ.
(c) Thiện có 11:
Tín, tàm, quí, vô tham, vô sân, vô si, tinh tấn, khinh an, bất phóng dật,
hành xả, bất hại.
(d) Căn Bản Phiền Não có 6:
Tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến (ác kiến có 5: thân kiến, biên kiến, tà
kiến, kiến thủ, giới cấm thủ).
(e) Tùy Phiền Não có 20:
Chia làm 3 loại:
- Tiểu tùy có 10:
Phẫn, hận, phú, não, tật, xan, cuống, siểm, hại, kiêu.
- Trung tùy có 2:
Vô tàm, vô quí.
- Ðại Tùy có 8:
Trạo cử, hôn trầm, bất tín, giải đãi, phóng dật, thất niệm, tán loạn, bất
chánh tri.
(f) Bất định có 4:
Hói, miên, tầm, tư.
(3) Sắc Pháp có 11 món:
Năm căn: Nhãn căn, nhĩ căn, tỷ căn, thiệt căn, thân căn.
Sáu trần: Sắc trần, thinh trần, hương trần, vị trần, xúc trần, pháp
trần.
(4) Tâm Bất Tương Ưng Hành Pháp có 24:
đắc, mạng căn, chúng đồng phận, di sinh tánh, vô tưởng định, diệt tận
định, vô tướng báo, danh thân, cú thân, văn thân, sanh, trụ, lão, vô
thường, lưu chuyển, định dị, tương ưng, thế tốc, thứ đệ, thời, phương, số,
hòa hợp tánh, bất hòa hợp tánh.
(5)Vô Vi Pháp có 6:
Hư không Vô Vi, Trạch Diệt Vô Vi, Phi Trạch Diệt Vô Vi, Bất Ðộng Diệt Vô
Vi, Tưởng Thọ Diệt Vô Vi, Chơn Như Vô Vi.
Những
phương pháp phân loại các yếu tố cấu tạo vạn hữu còn gọi các Pháp nêu trên
là những phương pháp phân loại tiêu biểu nhất từ nguyên thủy Phật Giáo đến
ngày nay. Trong Duy Thức Học chủ trương rằng tất cả Pháp đều do thức biến
hiện cả, do đó dù phân loại đến đâu đi chăng nữa thì các pháp cũng không
nằm ngoài sự biểu hiện của Căn Bản Thức .
(còn
tiêp)
T/S Lâm Nhu’Tang
Email: lamnhutang@lycos.com