NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT
Cung kính đảnh lễ
Tam Tôn
Cung kính đảnh lễ
trước Giác linh Bổn Sư
Kính bạch Thầy
Trong giờ phúc trang
nghiêm, hương trầm quyện tỏa, lòng chúng con càng thêm
se thắt khi chỉ còn một đêm nay nữa, hình hài của Thầy
sễ vĩnh viễn và vĩnh viễn an giấc ngàn thu nơi tháp
trắng, và kể từ đây chúng con sẽ mãi mãi và mãi mãi mất
đi một người Thầy khả kính mà suốt cả cuộc đời chúng con
không thể tìm lại được. Có còn chăng, đó là những hình
ảnh thân thương, những nghĩa cử trìu mến, những lời dạy
dỗ ân cần mà bao năm qua Thầy đã trọn dành cho anh em
chúng con.
Kính bạch Thầy
Chúng con vẫn biết, cuộc
đời như giấc mộng ; có hợp ắt phải có tan , tấm thân
huyễn hóa vô thường, có sanh ắt phải có diệt. Nhưng
chúng con vẫn còn là một phàm tăng nên khó trách được
những nổi niềm hệ lụy khi phải đối diện với sự sanh ly
tử biệt trước một người Thầy mà chúng con hằng tôn kính.
Thầy ơi!
Nhớ lại ngày nào
hai mươi năm trước, hữu duyên hữu hạnh, con được đảnh lễ
dưới chân của Thầy để xin thế Phát quy y. Thầy đã đùm
bọc, cưu mang chúng con trong những mgày tháng khó khăn
vô cùng. Bữa cháo, bữa khoai qua những ngày đạm bạc
nhưng tình Thầy trò hết sức thân thương. Với chiếc áo
nâu bạc màu theo năm tháng, Thầy đã lặn lội từ thôn này
qua làng nọ, tìm mua từng bao trầm đem về để làm thêm
nhang đem bán lấy tiền nuôi dưỡng chúng con tu học.
Thầy không cao sang như
người ta tưởng , Thầy không kể cả như người ta nghi, bữa
đói bữa no, Thầy vẫn cùng với chúng con một bàn để chia
xẻ, tận tụy một đời để phụng sự Đạo Pháp và nhân sinh.
Có lẽ vì quá lao nhọc, quên mình mà mỗi ngày sức khỏe
Thầy càng thêm cạn kiệt. Cho đến khi căn bệnh hiểm nghèo
xuất hiện như một dấu chấm hết trong lòng con. Cầm phiếu
xét nghiệm trong tay mà lòng con đau nhói. Mỗi lần đưa
Thầy nhập viện là mỗi lần phải cắn chặt vành môi. Nhìn
dáng Thầy bước từng bước nặng nề khó nhọc theo đoàn
người nhập viện lòng con sao quá nổi xót xa.
Có những khi vì quá đông
người không tìm được cho Thầy một chổ ngồi đàng hoàng,
hai Thầy trò đành phải ngồi trên thềm thang lên xuống
của bệnh viện, chen chúc giữa dòng người đau yếu để đợi
đến lược nhận thuốc hóa trị mà lòng con như thắt lại.
Một bậc Thầy hiền lương nhân hậu sao vương lại những túc
nghiệp trớ trêu. Nhìn Thầy đau đớn trên giường bệnh mà
con không cầm được nước mắt.
Cho đến lần sau cùng,
khi nhận được tin Thầy thường hay ói, con thật sự lo sợ
là chúng con sẽ có thể sắp mất thầy. Và điều đó lại là
sự thật, vì quy luật của căn bệnh ung thư đầu tụy khi ói
liên tục chính là bước vào giai đoạn cuối. Con đã cố
gắng và cố gắng rất nhiều, tìm đủ mọi cách để kéo dài
thêm thọ mạng của Thầy, nhưng không được nữa rồi Thầy
ơi!. 2giờ đêm ngày 20 tháng 07 âm lịch, bên hành lang
bệnh viện, con phải cắn chặt răng để giữ niềm xúc động
khi phải nói thật với Thầy là bác sĩ đã hết cách. Con
chỉ sợ Thầy không giữ được sự an nhiên nhưng thật không
ngờ Thầy đã dạy con: “Sanh tử nhàn vi có gì đâu mà sợ,
nếu bác sĩ đã không chữa trị được nữa thì thôi đưa Thầy
về niệm Phật để Thầy đi theo Phật”. Nghe lời dạy của
Thầy thật sự buồn vui con lẫn lộn trong lòng; buồn vì
chắc chắn con sẽ phải mất Thầy, còn vui là Thầy đã thật
sự tự tại trước ngưỡng cữa sanh tử đang cận kề. Dìu Thầy
vào phòng trong đêm khuya thanh vắng mà lòng con như
chùn xuống.
Và cuối cùng điều gì đến
cũng sẽ đến. Con đã chậm cho Thầy những giọt nước mắt
sau cùng, có lẽ vì thương cho chúng con sẽ lạc lỏng bơ
vơ, nhất là những đứa em đang quỳ sau con còn quá bé nhỏ
dại khờ mà bao lần Thầy đã cố gắng ngước nhìn và ứa từng
dòng lệ trong những ngày tháng sau cùng.
Thầy ơi!
“Thiên Phú Tự kể từ đây
vắng bóng
Bật đạo sư khả kính mãi
con ghi
Thầy ơi ân đức Từ Bi
Một đời người quyết
phụng vì chúng sanh
Độ chúng con Thầy không
từ lao nhọc
Giúp tha nhân Thầy đâu
quản gian truân
Dấn thân trong kiếp trầm
luân
Nguyện đem pháp lạc hiến
dâng cho đời”.
Kính bạch trước
Giác linh Thầy.
Con vẫn biết, với Thầy –
một bật Tôn Sư phạm hạnh thanh cao, đức như biển rộng –
còn riêng con tài sơ trí mọn, soi mình vào cũng như hạt
cát giữa sa mạc mênh mông, nào có ra gì. Thật khó kham
được trọng trách Thầy đã tin tưởng gởi trao. Nhưng dẫu
sao, với lòng yêu thương vô hạn mà Thầy đã trọn dành cho
chúng con từ bao năm qua, con tin rằng Thầy luôn ở bên
để hộ niệm cho chúng con, vì rằng:
“ Trời Nha Trang nghìn
thu còn in dấu
Đất Khánh Hòa muôn thuở
vẫn lưu tên”.
Thầy ơi!
Thầy hãy an nghỉ
tự tại ngàn thu nơi tháp trắng. Con xin khấu đầu đảnh lễ
trước nhục thân của Thầy và nguyện sẽ cố gắng đem hết
tâm lực của mình để hoàn thành theo di nguyện của Thầy
và lo cho các em của con tu học trưởng thành.
Nguyện cầu Giác linh
Thầy thầm chứng giám gia hộ cho huynh đệ chúng con luôn
yêu thương tôn kinh lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau, chia
sẽ và đùm bọc lẫn nhau, để cùng nhau tiến lần trên con
đường thánh thiện, noi theo dấu chân của Thầy mà phụng
sự Đạo pháp, đem lại lợi lạc cho tha nhân và cho cuộc
đời.
“ Niệm phút cuối con
ngậm ngùi tâm sự
Vì mai này con
sẽ mãi chia ly
Thiên Phú Tự từ
đây còn đâu nữa
Mái chùa xưa sẽ
vắng mặt Tôn Sư
Cây cỏ rêu
phong bụi mờ phủ lối
Pháp âm ngày
nào vẫn vang vọng đâu đây
Kính nguyện Thầy
cao đăng miền Phật quốc
Hộ chúng con
mãi tiếp túc truyền đăng”.
Nam Mô Từ Lâm Tế Chánh
Tôn Tứ Thập Nhị Thế Khai Sơn Thiên Phú Đường Thượng Thượng
Tọa Bổn Sư Chứng Giám
Đệ tử
Tỳ Kheo Thích Tâm Tịnh
Tâm thành khể thủ
|