PHẬT VỀ NHÀ
Hạnh Chiếu
Được tin Đức Phật
về thăm nhà, vua Tịnh Phạn mừng biết bao nhiêu. Không chỉ vì
nỗi nhớ thương khôn nguôi người con trai yêu quý đã cách xa
bao năm nay được gặp lại, mà đức vua còn nôn nóng gặp con vì
nghe nói Thái tử đã thành Phật.
Đến khi Thế Tôn
xuất hiện cùng Tăng đoàn, tay ôm bát vào thành khất thực,
lặng lẽ đến từng nhà đàn việt, cúi đầu nghiêm cẩn, cử chỉ
khiêm hạ, nhà vua hết sức ngỡ ngàng. Thành Phật là như vậy
sao? Thành Phật rồi đi xin ăn sao? Vua buồn quá đi, giận quá
đi. Nhưng mà thôi, không dám làm kinh động đến Thái tử nữa,
sợ Ngài lại bỏ đi. Đợi đến khi Đức Phật ngự vào cung đâu đó
đàng hoàng, Tịnh Phạn vương đến gần, trực tiếp diện kiến
Phật, nhỏ nhẹ trao đổi: - Nhà ta có thiếu cơm cháo chi đâu,
con làm chi chuyện khó coi vậy? Đức Phật mỉm cười và sau đó
giải thích cho vua cha biết tam giới là nhà của Như Lai. Chư
Tăng đi khất thực là gieo duyên với chúng sanh, chuyển tâm
vị kỷ nhỏ nhen của họ thành tâm vị tha rộng lớn bao dung.
Gieo duyên với chúng sanh không kể thân sơ, để mở tâm Phật
của họ ra là hạnh nguyện của mười phương Như Lai.
Tịnh Phạn vương
hiểu ra, lập tức ngay hôm sau vua thân thỉnh Như Lai cùng
1.250 vị Tỳ kheo cho vua được cúng dường tứ sự trong suốt
thời gian Tăng đoàn lưu trú tại Ca Tỳ La Vệ. Thật hay! Đức
Phật đã tạo duyên lành cho vua cha ngay từ buổi đầu tiên,
qua đời sống phạm hạnh, bát cơm ngàn nhà, tình yêu thương
không biên cương của một Bậc Giác ngộ, trí tuệ và từ bi mãn
túc. Nhà vua thật sự biết mở rộng lòng ra, đón nhận và yêu
thương tất cả, cung kính và cúng dường tất cả, kể cả người
con trai yêu quý nhất đời mình cũng cúng dường chúng sanh
nốt. Để rồi sau đó, vương đã nhận được sự đền bù xứng đáng,
đó là quả vị A na hàm do Đức Phật khai thị mà nhà vua thân
chứng. Không gì trân quý bằng!
Chuyện Phật về
nhà còn nhiều điều đáng nói, trong sử có đủ. Ở đây, tôi nghĩ
về đời mình mà nhắc chuyện người xưa.
Chúng mình cũng
xuất gia đi tu, cũng về thăm nhà mà sao không giống Phật. Dĩ
nhiên chúng ta không thể so sánh với Đức Phật rồi, nhưng ít
ra ta là đệ tử Phật, cũng nên hao hao với Đấng Cha lành một
chút cho đỡ tủi thân. Mình về nhà chẳng ai nể nang, chẳng ai
thiết trai cúng dường, chẳng ai chịu hỏi han đạo lý, chẳng
ai giác ngộ chút nào. Có bao giờ mình giật mình hỏi lại, tại
sao như vậy không? Bây giờ dù có hỏi hay không hỏi, ta cũng
phải thú thật một điều, mình về nhà rất khác Phật.
Trong chúng ta,
vẫn còn sót lại những bạn đồng tu trẻ cứ hay về nhà, đòi đủ
thứ, xin đủ điều, phàn nàn đủ chuyện, không để lại ấn tượng
đẹp của đời sống đạo đối với người thân. Chúng ta không
giống Thế Tôn thì làm sao ba má, anh chị em mình giống vua
Tịnh Phạn và hoàng thân cho được. Ta về một cái là cả nhà
phải lo lắng đủ thứ, chạy đôn chạy đáo nào thuốc men, áo
quần, tập vở… rồi lại còn phải tháo gỡ phụ những chuyện trần
gian không có, Phật pháp cũng chẳng nghe! Thật ra tất cả
chúng ta không ai muốn thế. Khi mình phát nguyện đi tu là
mình rất thích đời sống giải thoát, an vui của một người
thoát tục. Thích mới tu chứ. Tổ Qui Sơn nói: Là kẻ xuất gia,
cất bước siêu việt, tâm hình khác tục, nối thịnh dòng Thánh,
chấn nhiếp ma quân để đền đáp bốn ân, cứu giúp ba cõi. Thành
ra đời sống của một tu sĩ rất cao thượng, rất có ý nghĩa,
rất đẹp nhưng đồng thời trách nhiệm cũng rất nặng.
Tâm ban đầu của
chúng ta dĩ nhiên là mạnh mẽ, nhưng đường xa kẻ lữ hành mệt
mỏi, lắm lúc buông cương là chuyện khó tránh khỏi. Song
cương đã buông, chân đã quỵ thì ba đường sáu nẻo mở ra,
tránh sao khỏi nỗi thống khổ luân hồi. Cho nên phải tự nhắc
mình thật nhiều, tự giữ cương lĩnh thật vững. Tu hành không
gặp thiện hữu tri thức, không gặp thiện duyên là một thiệt
thòi lớn, rất dễ lạc bước. Nếu lòng không quyết, chí không
vững, chúng ta sẽ đánh mất phương hướng, không còn nhớ mình
là người tu nữa. Vĩnh du lãng đãng phong trần khách, nhật
viễn gia hương vạn lý trình (Lang thang làm khách phong
trần, quê nhà ngày một muôn phần cách xa - Trần Thái Tông).
Như thế thì buồn lắm. Đáng tiếc lắm!
Chúng ta xuất gia
đã là gan rồi, cần phải giữ cái gan ấy từ thủy cho tới
chung. Phải lập nguyện hoàn thành sự nghiệp giác ngộ giải
thoát là chính. Ngoài ra không có gì quan trọng hơn. Chúng
ta không được như Phật, xong việc mới về nhà thì cũng đợi
tâm đạo vững vàng, ngôn hạnh thuần hậu, về nhà sẽ tốt hơn.
Không độ được người thân, ít nhất cũng đừng làm quyến thuộc
mất tín tâm, đau lòng. Sao ta không nghĩ đến chuyện đền đáp
bốn ân mà buông xuống hết mọi nỗi niềm, để tâm gần với Phật
hơn, gần chúng sanh hơn? Chừng ấy nhất định cả nhà sẽ đón ta
như một vị Phật tương lai hoàn cố hương.
Được thế, bạch
Thế Tôn! Chúng con xin theo Phật về nhà.