Cái bẫy chuột
Thiện
Anh Lạc
---o0o---
(Lời tác giả: đây là một câu
chuyện hơi lẩm cẩm trong gia đình nhưng thấy nó ngộ nghỉnh nên tác giả thi
vị hoá nó thành truyện không nhằm mục đích đề cao hay khen tặng chính mình,
chỉ viết theo ký ức, tâm thức không phân biệt. Nếu có điều gì sơ xuất, đó
cũng là ngoài ý muốn của tác giả)
Không biết con chuột nhắt này đã lẽn vào
nhà tôi khi nào, bằng ngõ ngách chi mà chẳng ai biết cả. Riêng tôi, tôi
nghi nó vào từ cửa ra sau vườn, vì mẹ tôi không bao giờ đóng chặt cửa. Khi
ra vào, bà luôn luôn thả trôi, để tự nó khép vào. Hơn thế nữa, bà sợ đóng
mạnh mau hư cửa nên nhờ bố tôi điều chỉnh hệ thống lại để có một khoảng
trống mà cửa không dộng vào tường, cũng tiện việc ra vào.
Tôi phát giác ra vào buổi chiều chủ nhật,
khi anh chị hai tôi đến thăm bố mẹ. Ðang ở trong phòng dợt nhạc, chợt nghe
chị dâu tôi hét to lên:
"Giời ơi, nhà má có con chuột nhắt, nhỏ tí
teo hà, vừa chạy ngang đây"
Chị lại tíu tít cả lên:
"Ðấy đấy, nó vừa chạy ngang nữa nè, ồ nó
chui vào khe tủ của má rồi ..."
Chu choa ơi, tôi bổng nhiên nổi phiền não
vì nhà có chuột ...Nhất là chuột nhắt, lanh lẹ như chớp, khôn ranh kinh
hồn. Nhà tôi luôn giữ rất sạch sẽ, bây giờ lại có chuột ... Rồi đây, nó
sẽ sinh sôi ra chuột con, ăn vụng, gặm bàn ghế, vào phòng ngủ làm ổ, cắn
áo quần, đồ đạc thì khốn ... chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà tâm tôi đã trùng
trùng duyên khởi lên nhiều ý tưởng xa vời quá ....
Càng suy nghĩ, tâm tôi càng bị bực dọc, khó
chịu, không yên vì cuộc sống thường ngày sẽ ít nhiều bị xáo trộn.
Tôi không còn tâm hồn đâu nữa mà dạo đàn,
tôi bước ra nhà ngoài góp chuyện:
"Tại má cứ mở cửa sau nên nó mới lẻn vào
được đấy. Làm sao mà bắt nó đây ? "
Mẹ tôi chống chế:
"Cô cứ đổ thừa cho tôi, biết đâu nó vào
bằng ngã khác, như nóc nhà chẳng hạn"
Tôi không nghĩ vậy, nhưng cũng chẳng cãi vì
các cụ già hay hờn mát lắm.
Chị dâu tôi bênh vực mẹ tôi:
"Bé Tí nói thế là oan cho má đó, thiếu gì
ngõ để nó chui vào."
Anh tôi tỉnh bơ tuyên bố :
"Ngày mai, mày cứ ra tiệm thuốc của tao lấy
thuốc chuột về trộn với thức ăn cho nó ăn là xong ngay, loại này sẽ làm
cho nó chết khô, rất sạch sẽ, không có mùi ..."
Tôi nghe thấy là rùng rợn, nổi da gà, dảy
nảy lên không chịu :
"Em không có sát sinh, hại vật"
Anh tôi nói:
"Chứ bộ mày tính để nó ở trong nhà để nó
phá phách rồi sinh chuột con sao ? "
Tôi nói:
"Em chưa tính gì cả, chứ bộ chuột là phải
phá phách và sinh chuột con sao? Rủi nó là con đực, hay con cái mà không
có bầu thì sao ?"
Anh tôi và mẹ tôi lại tấn công tôi tiếp:
"Có từ bi thì cũng nên từ bi đúng chỗ và có
trí tuệ một chút chứ, mày vẫn còn sống trong cuộc đời ô trược này mà, mở
mắt ra mà thực tế một chút đi em...
Tôi làm thinh, không nói gì nữa, đó là thái
độ cố hữa của tôi khi không đồng ý với ai một chuyện gì , biết có tranh
cải cũng không đi đến đâu.
Thế là bố mẹ tôi và tôi bắt đầu sống chung
với chuột. Thức ăn được cất kỷ, tủ rã, phòng ốc đóng kín mít.
Tôi đi làm suốt ngày nên tạm quên nó trong
văn phòng, bạn đồng nghiệp thông cảm tôi khi nói chuyện, vì họ cũng bị
chuột lẽn vô nhà liên miên.
Về nhà, thấy nó nhởn nhơ chạy từ nơi này
sang nơi khác kiếm ăn. Ban đầu còn dè dặt, sau đó ung dung, tự tại mà bò
chứ chẳng thèm chạy nữa, xem như không có ai cả, làm tôi đôi lúc phát bực
tức vì ngứa mắt. Bố tôi cũng đi làm thường nên cứ mặc kệ nó. Chỉ có mẹ tôi
là khổ, bà ở nhà suốt ngày, nhà bếp, phòng ăn là nơi bà đóng đô nhiều nhất,
giờ có kẻ thứ hai xâm phạm, làm rộn nên bà không vui.
Sau vài ngày, chịu không nổi nữa, mẹ tôi
bắt đầu lên tiếng, nói với tôi:
"Cô và Oång phải lo xong chuyện con chuột
đi nhé, không lẽ cứ ì ra như thế sao ?"
Tôi nói:
"Thì đã lo rồi đó, bao nhiêu tủ thức ăn
đóng lại hết, không có để thức ăn ra ngoài, ắt nó đói thì phải đi nơi khác
kiếm ăn thôi"
Nói vậy chứ, tôi đang suy nghỉ làm thế nào
để bắt sống nó, thảy ra ngoài đường hay nhốt nó vào chuồng cho nó ăn uống
là xong.
Những ngày sau, tôi cũng bắt đầu rầu rỉ vì
thấy nó bò, nó chạy lung tung trong nhà nhanh như thoắt, không thể nào bắt
được.
Mẹ tôi sang nhà chị tôi chơi kế bên về cho
tôi biết:]
"Nhà chị mày có phước ghê, cũng có con
chuột lẽn vào nhà, thế mà tụi nó là sao đó không biết, con chuột lờ đờ, từ
trong tủ, khập khểnh bước ra, anh rể mày lấy cái chổi quét nhà hất cho nó
một cái một, nó văng ra sân sau là xong chuyện."
Tôi than thở với chị tôi, chị tôi đã có
kinh nghiệm nên truyền lại:
"Mày bắt chước tao đi, dọn một ngăn chót,
dưới tủ thức ăn khô, để tí thức ăn dụ nó vào, rồi để một đống giấy với bao
ni lông, nó đói, nên ăn ráo nạo. Chắc con chuột nhà tao ăn bao ni lông
nhiều quá, bị đau bụng nên mới lờ đờ như thế, thử xem "
Tôi không tán thành nên lờ tít, không hỏi
thêm nữa, chị tôi hiểu nên thôi.
Một tối nọ, đang ngồi xem TV, tôi thấy nó
rõ ràng, đang nhướn mình lên, cố lấy hai chân trước đẩy cánh cửa tủ thức
ăn khô nặng nề ra, tìm chút gì lót dạ. Tôi biết nó đói lắm rồi. Lòng tôi
bổng chùng xuống nặng nề khi nghỉ đến cái đói thiêu đốt mọi loài. Ðêm hôm
ấy, tôi bắt đầu làm bẫy, để vài hạt cơm ra ngoài cho nó ăn, bắc một cái
cầu bằng thanh gổ gác từ dưới đất lên trên một cái sô lau nhà, cơm để dài
dài đến tận đáy sô, xem như nó lọt vào đấy thì hết phóng ra.
Sáng hôm sau, cơm trên cầu không còn, chỉ
có cơm trong đáy sô là còn, chuột không ngu đến mức nhảy vào sô ăn cơm,
chỉ có tôi là tên ngốc ....
Mẹ tôi bắt đầu bực dọc ra lệnh:
"Oâng và nó phải bắt cho được con chuột à
nha, tôi chịu nó không nổi nữa rồi, nó cứ chạy loanh quoanh trông thật dơ
dáy, ngứa mắt"
Thật ra thì nó cũng chẳng làm gì phiền đến
tôi, có nó chạy quanh nhà, tôi lại thấy vui vui mới lạ chứ ... Giống như
con chó, con mèo nuôi trong nhà vậy ...
Ba tôi chịu không nổi mẹ tôi nhằn mỗi ngày
nên bắt đầu đi kiếm, mua bẫy chuột. Tôi yêu cầu ông phải kiếm loại lồng để
bắt sống chứ đừng có mua loại kẹp, có răng cưa để giết chết. Thế mà chiều
hôm ấy, ông đem về khoe tôi cái bẫy kẹp. Nhìn thấy cái thứ dụng cụ lừa lọc
để sát sinh, hại vật, tôi lại rởn tóc gáy, nổi da gà. Tôi không vui, nên
nói :
"Sao con nói bố mua loại lồng mà bố mua
loại kẹp ?"
Bố tôi chống chế:
"Ba đi tìm mãi mà không có loại lồng, nên
tạm thời, ba mua đại cái này cho rồi. Cốt yếu để mẹ cô thấy mà đừng có
nhằn ba nữa, cho yên thân, chứ ba đâu có gài."
Nhớ lại hình ảnh quá khứ, khi còn nhỏ ở quê
nhà, nên tôi nhất định không chịu:
"Con không bằng lòng để cái bẫy này trong
nhà đâu, mai ba mang trả đi"
Ba tôi ưng thuận :
"Ừ, thì để ba mang trả vậy ..."
Nhớ khi còn nhỏ, nhà tôi có chuột làm ổ
trong hầm than, chị bếp tức mình gài bẫy, có khi là lồng, có khi là kẹp.
Trưa hôm đó, đang nghỉ trưa, tôi nghe tiếng kêu "chít chít chít ..." thảm
thiết từ nhà dưới, vì tôi ghét ngủ trưa nên mới nghe được. Tôi len lén
trốn xuống nhà rồi chui vào hầm than, thấy chú chuột lắc, miệng ngậm miếng
thịt mở do chị bếp gài, chân thì bị kẹp vào bẫy nên đau nhức kêu thảm
thiết, chú nhìn tôi sợ hãi, hai mắt đen láy như hai hạt đậu, ướt sũng,
van lơn tôi đừng giết chú. Tôi chỉ có bảy, tám tuôỉ, tôi không biết gì về
Phật Pháp, lòng từ bi, nhưng tôi thương chú quá, hình ảnh ấy vẫn in sâu
trong ký ức tôi. Bàn tay tôi bé nhỏ, quá yếu ớt để đủ sức kéo cái lò xo
lên, mà bẫy thì toàn răng cưa, móc sắt, tôi cũng sợ bị kẹt tay chứ bộ. Còn
chú chuột thì sợ cuống lên vì sự hiện diện của tôi, nên cố kéo chân ra
khỏi bẫy để chạy mà không chạy được, chân càng đau nên càng kêu thảm thiết.
Tuy thương chú, nhưng tôi rất ghét chuột dơ
bẩn, phá phách, nên tôi cứ lưởng lự, không biết nên cứu chú, hay là cứ để
mặc kệ cho chú ở đó đau đớn. Lát nữa, chị bếp đến đập cho chú một nhát là
xong đời. Suy nghĩ một chập, tôi vuốt nhẹ lên người chú rồi an ủi:
"Cưng ráng một chút, chờ chị cứu cưng nhé"
Chú hơi an tâm, nên đứng yên. Tôi nhìn
quanh quất, thấy có que củi nhúm bếp khá chắc mà mỏng, nên dùng làm đòn
bẫy, một tay nạy cái lò xo lên, một tay thì giữ cái bẫy, Thế là chú thoát
nạn, chạy cà nhắc vào hộc tủ, biến mất không quên tha theo miếng thịt mở.
Tôi thấy nhẹ lâng lâng, vui vui, sung sướng.
Tôi thở phào, nhẹ nhỏm, mau mau chạy lên
giường đắp chăn, lim dim thiếp đi. Một chặp sau, chị bếp la inh ỏi:
"Ðứa nào thả con chuột tao bẫy rồi ... Chắc
lại con Tí ... Tí à ..."
Chị ấy nghi tôi là thủ phạm ít lầm, vì tôi
hay phá phách, nghịch ngợm.
Tôi im thin thít, mong chú chuột ấy thoát
nạn, rồi chìm lại vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Bắt quá, nếu chị ấy méc mẹ tôi,
anh tôi thì tôi bị nhéo lổ tai hay vài roi là cùng .....
Có những lần, mắt tôi ngấn lệ, hồn tôi nặng
chĩu khi nhìn thấy chị ấy xách cái bẫy có con chuột chết, gương mặt đau
đớn, đầu bị kẹp cứng vào bẩy, mắt nhắm tịt , miệng còn ngậm miếng mồi,
chưa nuốt trôi khỏi cổ thì hồn đã lìa xác.
Những khi khác, đang vui đùa ngoài ngõ, nô
giởn trong xóm, tôi thấy những đứa trẻ khác, lớn hơn tôi. Tay trái xách
cái lồng chuột như một "chiến lợi phẩm", tay phải cầm chai dầu hôi, dầu
lửa và diêm quẹt để chuẩn bị thui con vật vô tội. Rồi ra lệnh với bọn tôi:
"Tụi bay đi theo tao để đốt con chuột này,
trông nó bị đốt, nhảy múa vui lắm"
Tôi còn ngu, sợ bị tụi nó đánh nên đành
phải đi theo. Nhưng tôi đã bịt mắt, bịt mủi lại khi nhìn và ngưởi thấy con
chuột mình đầy lửa kêu la thảm thiết, nhảy nhót trong lồng trước màn vỗ
tay, reo hò của những đám trẻ vô tình.
Tôi cũng ù chạy mất hay quay mặt đi nơi
khác khi nhìn những đứa trẻ nhận chìm cả cái lồng chuột xuống cống cho con
chuột chết chìm.
Những lần như thế, tôi hay khắc khoải lo sợ,
thương sót cho đời sống thú vật mà chẳng làm gì được cho chúng cả. Tôi
hoàn toàn bất lực trước khổ đau của chúng.
Tôi không lên án hay chỉ trích một ai, mỗi
hoàn cảnh xã hội, tâm tính con người một khác nhau. Chuột bọ dơ bẩn, đem
bịnh dịch hạch lại cho con người, chẳng ai ưa thích chúng cả. Nhưng chúng
cũng là chúng sinh có tính linh, có cảm giác, biết đói lạnh, sợ hãi, vui
buồn như ta vậy, chúng làm gì nên tội để bị hành hạ đến thế. Kỷ niệm đó
làm tôi nhớ mãi nên không muốn nhìn thấy cái bẫy kẹp đầu chuột trong nhà
nữa, nó làm tôi suy nghĩ xa vời. Nếu không muốn chúng vào nhà thì nhà cửa
nên giữ gìn sạch sẽ, đừng để thức ăn bên ngoài để quyến rũ chúng vào nhà
là hay nhất. Có nhiều nhà giữ thật sạch thì làm gì có ruồi, muỗi, chuột
gián để xịt, để trừ chứ ? Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến một chuyện ...
cũng về chuột do Thầy Huyền Diệu kể lại nhân chuyến viếng thăm Nam Uùc từ
Aán Ðộ. Chuyện kể là chùa Việt Nam Phật Quốc Tự ở Bồ Ðề Ðạo Tràng do Thầy
trụ trì cũng có nhiều chuột phá phách lắm, Thầy cũng rầu rỉ lắm nhưng
không biết làm sao thì mới nhờ đến Long Thiên Hộ Pháp đuổi chúng đi dùm
ngài. Một hôm, có một vị du tăng người Aán đến chùa xin tá túc vài hôm.
Sáng hôm sau, vị du tăng này đến gặp thầy mà hỏi sao chùa thầy có nhiều
chuột quá vậy, mà lại phá phách nữa chứ làm đêm qua ngài ngồi thiền không
được. Thầy cũng rầu rỉ than lại về chuyện chuột thì vị này bất chợt hỏi
thầy:"Ngài có muốn tôi đuổi chúng nó đi hết không ?" Thầy liền ưng thuận
nhưng không thấy vị này làm gì hết . Sáng hôm sau, khi vi du tăng ấy chào
thầy đi nhưng không nhắc gì đến chuyện chuột bọ hôm qua, vị ấy đi rồi, thì
chuột cũng đi theo vị ấy luôn .... Từ đấy, chùa thầy không còn thấybóng
dáng một chú chuột nào.
Ðến cuối tuần, là đúng một tuần, mẹ tôi bắt
tôi và bố tôi phải lùa nó đi cho bằng được. Bàn tủ được dở lên hết mà vẫn
không thấy nó đâu cả, kể cũng lạ. Tôi chán quá, nên kệ nó cho rồi, nhưng
thức ăn cho nó, tôi vẫn để lén mỗi đêm.
Chiều thứ hai, bố tôi vui vẻ đưa tôi xem
một cái hộp nhỏ, dài, bẽ góc, có hai nắp ở hai đầu, rất đặc biệt. Thì ra
là cái bẫy bắt sống con chuột rất tân kỳ.
Bẫy là đường hầm ngắn có dốc đi lên ở đoạn
cuối đường hầm, thức ăn để ở cuối đường hầm. Khi con chuột leo dốc đến
cuối đường hầm để lấy thức ăn, sức nặng của con chuột trúc xuống thì đầu
đường hầm bậc lên trên, nắp mở không có điểm tựa, sẽ bậc xuống, đóng lại,
thế là chuột bị nhốt sống. Tôi chịu liền nhưng vẫn không vui vì lổ thông
hơi quá ít, sợ con chuột bị chết ngạt sau một đêm nên phải nhờ bố tôi lấy
đinh đục thêm vài lổ, bố tôi chịu liền.
Thế là bẫy chuột được hoạt động mỗi đêm
nhưng không hiệu quả, con chuột này nó ranh mãnh quá sức, chỉ ăn những
miếng mồi trước cửa bẫy. Tôi tức mình, không để thức ăn ngoài bẩy trong
vài ngày cho nó đói meo đi, thì nó mới bò vào bên trong bẫy.
Thế mà nó chịu đói, chứ không vào bẫy, mẹ
tôi bắt đầu bực mình và lại lầm bầm lo lắng:
"Thôi, dẹp cái bẫy đi cho rồi, nó khôn lanh
quá vậy làm sao bắt được nó bây giờ"
Tôi nói:
"Sao mà má nóng nảy quá vậy, "dục tốc, bất
đạt", má cũng biết vậy cơ mà"
Bố tôi thêm vào:
"Thì bà cứ để yên cho người ta làm việc, lo
mãi, ích lợi gì, chỉ thêm phiền não"
Mẹ tôi hờn mát:
"Ừ, thì tôi để chờ xem ông và nó bắt con
chuột ra sao"
Tôi và bố tôi vẫn kiên trì gài bẫy mỗi đêm,
có mất mát gì đâu một chút phô mai. Sáng thứ năm, tôi thức dậy sửa soạn đi
làm, bố tôi kêu tôi lại và chỉ vào bẫy:
"Hôm qua, ba gài bẫy, hôm nay, cửa đóng,
không biết nó có trong đó không ..."
Tôi cầm chiếc bẫy lên, thấy nhẹ tênh, nhưng
hơi âm ấm, tôi nói:
"Không biết có nó trong đó không, mà sao
nhẹ quá, chắùc phải có thì cửa mới đóng"
Bố ầm ừ:
"Không biết nữa ...chắc là có ..."
Mẹ tôi lúc ấy đã thức dậy, nghe lào xào,
liền ra bếp xem chuyện gì. Bà hỏi:
"Chuyện gì mà mày với ổng nói lào xào vậy
? Con chuột ra sao rồi ?"
Bố tôi nói:
"Tôi đâu có biết. Có lẽ nó đã bị mắc bẫy"
Mẹ tôi hỏi:
"Sao ông biết ?"
Bố tôi:
"Thì nghe cô Tí nói vậy"
Tôi nói:
"Chắc là đói quá rồi, nên cũng liều mạng
... sống để kiếm miếng ăn"
Mẹ tôi nói:
"Ðâu, sao ông không xem thử xem, rồi thả nó
đi cho rồi"
Bố tôi ầm ừ:
"Ðể chút xíu nữa đã. Giờ này, tôi phải đi
ngồi thiền, hơn nữa ngoài trời còn sương, khá lạnh. Tôi ra ngoài, rủi cảm
lạnh thì sao?"
Tôi năn nỉ:
"Thôi, ba làm phước, mặc áo ấm vào, rồi ra
công viên gần nhà, thả nó đi sớm dùm con đi. Ba rảnh ở nhà, còn con phải
đi làm. Nếu không, con sẽ thả nó đi cho sớm. Ðể nó nằm trong này, vừa chật
chội, vừa tối thui, lại lo sợ sống chết, tội nghiệp"
Bố tôi ngần ngừ:
"Thì nó đã ở đó suốt đêm rồi, thêm vài chục
phút nữa có là bao, ba phải đi ngồi thiền, kẻo trể giờ ..."
Mẹ tôi gắt gỏng:
"Con chuột bị nhốt suốt đêm rồi, nó bị tù
túng, sợ hãi. Oâng phải từ bi mà thí vô úy cho nó chứ. Ông ngồi thiền sớm,
trể một chút, có sao đâu. Còn nó, nó được thả sớm lúc nào là đở sợ lúc đó
"
Bố tôi rầu rỉ:
"Ừ, thì tôi đi đây"
Khi bố tôi trở về, mẹ tôi và tôi xúm xít
lại hỏi:
"Thế nó thế nào rồi vậy ạ? Bố có thả nó xa
nhà người ta không?"
Bố tôi nói:
"Thì nó tỉnh bơ phóng ra khỏi bẫy chứ sao,
nó lủi vào bụi rậm trong công viên rồi biến mất"
Tôi và mẹ tôi thở phào, nhẹ nhỏm vì nó còn
sống và mạnh khoẻ.
Tôi hỏi:
"Thế còn miếng phô mai không ạ? Bố thấy nó
có lờ đờ không ạ?"
Bố tôi nói:
"Nó sợ điếng hồn, còn tâm thần đâu mà ăn
nữa, chỉ lo chạy thoát thân. Tuy nhiên, nó chẳng có lờ đờ tí nào cả, còn
lanh lẹ lắm"
Tôi yên tâm:
"Chứ không thì lại bị mèo xóm này vồ thì
khốn. Mèo, nó có đói mà vồ để ăn thì con tha thứ được, đằng này, vồ chim,
vồ chuột giải trí mới đáng giận chứ"
Bố tôi nói:
"Thì nó thuộc loài độc ác như thế mà"
Mẹ tôi lo lắng:
"Không biết nó có bị mèo vồ không nhỉ ?"
Tôi an ủi bà:
"Chắc nó không sao đâu, nó cũng biết lo
thoát thân chứ bộ"
Bà chắc lưởi:
"Tội nghiệp, trời lạnh lẽo, không biết có
tìm được gì để ăn và chổ để trú không nữa. Mà nó ở đây mãi đâu có được,
thật là khổ"
Bố tôi an ủi:
"Bà đừng có lo cho nó, nó ở trong này thì
đói chứ khi nó được tự do ngoài đường rồi thì thiếu gì thứ để ăn, chổ để
trú"
Tôi cũng mủi lòng theo:
"Biết thế, con giữ nó lại cho rồi, con sẽ
nuôi nó luôn để làm gia súc"
Bố tôi an ủi:
"Không được đâu, nó đời nào chịu tù túng
trong chuồng, thả nó tự do là tốt nhất"
Tối hôm ấy, Tôi đi làm về, thấy nhà sao nhà
thiếu vắng một cái gì ....
À, thì ra thiếu chú chuột nhắt nhỏ chạy
tung tăng qua lại từ khe tủ lạnh sang khe bếp, từ khe bếp sang khe tủ thực
phẩm ...Nó bây giờ ở nơi đâu nhỉ ?
Tình cờ, tôi đọc một bài báo nói về mùa Thu
ở nơi đây, cũng là mùa sinh sản của loài chuột lắc. Nếu trời mưa nhiều
thì các loại này sẽ ở luôn ngoài đường vì có nhiều thực phẩm và nước uống.
Nhưng nếu không có mưa thì các loài này sẽ vào tư gia kiếm ăn. Bài báo
khuyên dân địa phương phải đề phòng và bài trừ vì nó có thể có nguy hại
như cắn nát đồ, nhưng tôi không thấy đề cập đến vấn đề đem bịnh truyền
nhiểm.
Tôi đem bài báo này đến cho mẹ tôi đọc, bà
chắc lưởi ...:
"Tội, không biết giờ nó đã ra sao, sống
chết thế nào rồi ... "
Bố tôi an ủi:
"Bà đừng có lo, nó ra ngoài đường được tự
do, càng thích hơn trong nhà bị tù túng, chán vạn thứ ngoài đường cho nó
ăn, trú"
Mẹ tôi thở dài:
"Ừ, thì mình đâu có làm gì được hơn cho nó,
mình đâu thể nuôi nó mãi trong nhà"
Rồi như nhớ điều gì, bà đi ra bếp, một phút
sau, tôi nghe bà cằn nhằn bố tôi:
"Oâng à, ông dẹp dùm tôi cái bẫy chuột đi,
để trong bếp, trông dơ bẩn quá chừng hà, còn chuột đâu nữa mà cứ để đó
hoài hà"
.....................................................................................................
Vài tháng sau, chuyện con chuột cũng dần dà
đi vào quá khứ quên lãng. Quên lãng như chuyện đóng sát cửa ra vườn sau
của mẹ tôi vậy. Cánh cửa ra vườn sau nhà đã được đóng kỷ lưởng để ngăn
chuột bọ, ruồi muỗi trong suốt thời gian có con chuột, và sau đó.
Bây giờ, cánh cửa ấy đã đóng lơi dần vì mẹ
tôi đi ra đi vào bao lần trong ngày. Ðến khi tôi phát hiện ra cánh cửa ấy
không còn đóng kỷ như trước nữa khi thấy có con ruồi bay vo ve trong bếp,
tôi hơi bực mình, đi tìm mẹ tôi để trách:
"Sao má không đóng sát cửa ra sau vườn kỷ
lại như mấy tháng trước, lúc có con chuột ... "
Mẹ tôi:
"Thôi, tôi mệt lắm, tôi còn phải mang cái
này, cái kia, đâu còn có tay nào đâu để kéo sát cửa vào"
Tôi nói:
"Nhưng má chịu khó một chút thôi, còn hơn
là mất thì giờ, bị phiền não khi có con chuột khác lẽn vào, phải cực khổ
bắt nó, rồi còn nhớ nó nữa chứ ...
Mẹ tôi trả lời tỉnh bơ:
"Chẳng có sao cả, nếu có con khác lẽn vào,
thì nhà đã có sẵn cái bẫy chuột rồi, lo gì ....".
| Xem truyện khác |
- o0o -
| Mục lục Tác giả || Tủ
Sách Phật Học |
---o0o---
Cập
nhật : 01-08-2002