VỊNH
CÂY
ÐÈN
Thế
nhân
quen
miệng
gọI
tôi
"đèn",
Chứ
thực
tôi
đây
chẳng
có
tên,
Tứ
đạI
hợp
nhau
thân
tạm
có,
Nhân
duyên
hộI
đủ
sáng
bừng
lên.
Chiếu
soì
khắp
chốn
cao
cùng
thấp,
Rạng
rỡ
mườI
phương
qúy
lẫn
hèn,
Quyét
sạch
vô
minh
không
cố
ý,
Có
tôi
vì
bởI
có
đêm
đen.
Ðông,Sydney
1998
Hành
giả
Thiện
Chí
LUẬN
VỀ
MỰC
Thế
tục
khinh
chê
Mực
xấu
ðen,
Khuyên
nhủ
nhau
luôn
ðến
gần
Ðèn,
Mực
ðen,
Ðèn
sáng
âu
phần
kiếp,
Sáng-ðen,
ðen-sáng
chẳng
sang
hèn.
Bên
Ðèn
không
Mực
khó
mà
nên,
Ðèn
sáng
thâu
ðêm
thắp
muộn
phiền,
Ðèn
-
Mực
-
Nhân
duyên
khi
hội
ðủ,
Công
danh
thành
toại,
Mực
như
Ðèn.
Ðạo
Ðời,
Ðèn
-
Mực
một
niềm
tin,
Thành
ðạt
hay
không
chính
bởi
mình,
Phá
vỡ
u-minh
ơn
nhờ
mực,
Ði
ðêm
muốn
tỏ
phải
cậy
Ðèn.
Phận
Ðèn
soi
sáng
khoảng
không
gian,
Duyên
Mực
thâm
tình
khai
Trí
quan,
Mài
Mñự
tay
ðen,
Tâm
Trí
sáng
!
Gần
Ðèn
vô
Ðạo,
Trí
Tâm
ðen
!.
Thu,Melbounre
5/99
Ðiền-Ngô
hàn
sĩ
|