THIÊN NIÊN KỶ
MỚI NHẬN THỨC MỚI
MINH CHI
(Học viện Phật giáo Việt Nam)
Trong phong trào đổi mới khá rầm rộ hiện nay, người
ta noí nhiều tới đổi mới cơ chế, đổi mới tổ chức, nhưng lại
rất ít noí tới đổi mới nhận thức, đáng lý điều đó phải
được chúng ta xem là sự đổi mới cơ bản . Bởi vì chỉ có nhận
thức đúng đắn mới dẫn tới hành động thành công, ngay cả trong
hành động đổi mới .
Vậy thì nhận thức mới đúng đắn về đổi mới
phải như thế nào ? Tôi nhớ cách đây đã lâu, bạn tôi GS
Dương Thiệu Tống, có gửi tôi trích dẫn một bài thơ về đổi mới
của cụ Phan Bội Châu, mà tôi cho là vẫn có giá trị thời sự
đối với hiện nay .
Cụ gọi đổi mới là Tự tân, nghĩa là tự đổi
mới, đổi mới trong bản thân mình, đổi mới từ trong ruột, chứ
không phải đổi mới ngoài vỏ, đổi mới hình thức . Cụ viết :
"Mưa Aâu gió Mỹ cuốn trời Nam
Mới gì hay, càng mới càng làm
Dù núi đổ sông trào ta chẳng quản
Nhưng đổi mới có hai đường khác hẳn
"Vỏ da"cùng "lòng ruột" khác nhau
"Vỏ da" ta có kể gì đâu
"Lòng ruột" phải trau dồi cho mới mẻ
Hô một tiếng "tự tân" vạn tuế !
"
Cụ Phan Bội Châu nói đổi mới trong lòng ruột, chứ
không phải đổi mới ngoài vỏ da, nghĩa là đổi mới từ trong nhận
thức của mình, chứ không phải là đổi mới hình thức bề ngoài,
cho nên cụ nói :
Vỏ da ta có kể gì đâu
Lòng ruột phải trau dồi cho mới mẻ
Theo cụ Phan, đổi mới trong lòng ruột là đổi mới
từ trong tâm . Cụ Phan gọi tâm là vị tướng chỉ huy trong cuộc sống
. Cụ viết :
"Có tâm làm chủ gọi là lòng người
Tướng mà hùng tráng quân mới phục tùng
Tướng phải ra công cầm quân cản giặc
Nào là loại giặc, phải biết đích danh
Những món tư tình , những loài tham dục
Nào ăn nào mặc, đeo đuổi bề ngoài
Tham sắc tham tài,tự tư tự lợi
Xác thịt làm hại mất hết tính người
"
Cũng vào thời bấy giờ , nhà văn Hoàng Đạo, một
trong những cây bút có tiếng của nhóm "Tự lực văn
đoàn" và là một trạng sư Aâu hoá khá cấp tiến, đã phát
biểu quan điểm của mình trong bài "Mười điều tâm
niệm":"Aâu hoá không phải là ăn vận cho đúng mốt ở Paris,
nhảy đầm cho đúng điệu, nặn mũi cho lõ, pha thuốc vào mắt cho xanh
. Aâu hoá là phải tìm đến những điều cốt yếu của văn hoá Tây
phương để áp dụng vào đời ta "
Nếu đọc kỹ đoạn văn hay đúng hơn là những câu
thơ của cụ Phan về đổi mới, chúng ta sẽ thấy cụ có nói gì tới
Aâu hoá như nhà văn Hoàng Đạo đâu : Cụ chỉ nói, trong đổi mới,
tâm phải dẫn đầu, tâm phải chỉ huy . Tâm phải nhận thức rõ tham
sắc, tham tài là sai trái, là giặc, tự tư tự lợi là giặc, chạy
theo cái ăn, cái mặc bề ngoài, mù quáng thỏa mãn yêu cầu của
xác thịt, đến nỗi mất hết tính người là giặc
Có gì là Aâu Tây, Aâu hoá trong những điều cụ Phan
răn dạy đâu, mà đó chính là chỉ cho những bản sắc truyền thống
của dân tộc Việt Nam mà thôi . Bản sắc đó đâu có phải là cái
khăn xếp, bộ áo thụng đen , những lễ hội đông người tốn kém
.Tôi không phản đối giá trị biểu trưng của lễ hội hay cái khăn
xếp và bộ áo thụng đen dài, nhưng đó quyết không phải là tất
cả yêu cầu"bản sắc dân tộc đậm đà", mà đó chỉ là
hình thức, là vỏ da (xin dừng lại từ ngữ của cụ Phan) của bản
sắc dân tộc Việt Nam mà thôi . Còn nội dung đích thực của bản
sắc dân tộc phải là những chân giá trị đạo đức truyền thống,
đã từng tạo ra những trang sử hào hùng nhất, vinh quang nhất của
dân tộc Việt Nam, trong thời kỳ phong kiến cũng như cận đại và
hiện đại .
Chính những chân giá trị đạo đức truyền thống đó
đã tạo ra Hai Bà Trưng, Triệu Aáu, Mai Thúc Loan, Phùng Hưng và bao
nhiêu nhân vật anh hùng kiệt xuất khác, đã giúp dân tộc Việt Nam
không bị đồng hoá, không đánh mất bản sắc dân tộc, mặc dù
phải kinh qua 1000 năm bị phương Bắc thống trị .
Chính những chân giá trị đạo đức truyền thống đó
đã giúp hai triều đại Phật giáo Lý và Trần không những giữ
vững được nền độc lập dân tộc đang còn trứng nước, mà còn
phát triển nước ta thành một nước Đại Việt hùng cường ở
Đông Nam Á, hai lần đánh thắng quân Tống, ba lần đại phá quân
Nguyên Mông
lúc bấy giờ đã xem như làm bá chủ một nửa thế
giới từ Á sang Aâu . Tướng Ô Mã Nhi, khi gặp Trần Khắc Chung
dưới chân thành Thăng Long, đã nói :"Việt Nam chỉ là con bọ
ngựa, còn Nguyên Mông là cỗ xe lớn, làm sao đây?"
Hãy hỏi những giá trị tinh thần và đạo đức
truyền thống gì đã giúp Lê Lợi và Nguyễn Trãi đã đánh đuổi
giặc Minh ra khỏi bờ cõi, giúp Nguyễn Huệ đại phá 20 vạn giặc
Thanh ở ngoại thành Thăng Lon. Gần đây, hơn nữa chính những giá
trị đạo đức và tinh thần truyền thống đó đã động viên nhân
dân cả nước, triệu người như một, quyên tiền góp của giúp
đỡ đồng bào bị lũ lụt ở miền Trung, với một lòng sốt sắng ,
một tình yêu thương được quốc tế ca ngợi hết lời . Cách đây
vài tuần, một Việt kiều ở California (Mỹ) đem theo hàng trăm nghìn
đô la của mình và bạn bè,ra tận các tỉnh miền Trung, trực tiếp
thăm hỏi và giúp đỡ đồng bào bị nạn . Anh ta nói với tôi
:"Các báo Mỹ đã tổng kết trong 6 nước bị thiên tai trầm trọng
năm 1999, nước Việt Nam được xếp hàng đầu trong việc huy động
có hiệu quả và nhanh nhất lực lượng toàn dân cưú giúp đồng
bào bị thiên tai". Không rõ lời anh ta quá đáng hay không, nhưng
trong giọng nói của anh biểu lộ một niềm tự hào rõ rệt, niềm
tự hào là người Việt Nam trên đất Mỹ .
Vì vậy, chúng ta hiểu đổi mới là đổi mới trên
cái nền tảng của những giá trị tinh thần và đạo đức truyền
thống, chứ không phải đổi mới trên một con số không . Mọi sai
lầm trong đổi mới nếu có, đều do tách rời cái nền tảng truyền
thống đó .
Chất Phật trong quan điểm đổi mới của cụ Phan
Cụ Phan không bao giờ tự xưng mình là Phật tử hay
nhà Phật học, nhưng cụ rất trân trọng đạo Phật . Trong cuốn sách
nghiên cứu Dịch học của cụ, Phật đứng hàng đầu trong ba môn
triết học của phương Đông, tức Phật học , Lão học và Dịch học .
Cũng lạ, mặc dù cụ là tác giả cuốn "Khổng học đăng",
nhưng cụ không xem Khổng học là môn triết học ngang bằng với Phật
học, Lão học và Dịch học .
Tôi nói chất Phật trong quan điểm đổi mới của cụ
Phan bởi lẽ, Phật giáo với quá trình hội nhập vào Việt Nam, kéo
dài tới 2000 năm, đặc biệt là với hai triều đại Phật giáo Lý
Trần là hai điểm son sáng chói về võ công như văn trị trong toàn
bộ lịch sử phong kiến nước ta, thì bất cứ một người trí thức
Việt nào, dù là Nho, Lão hay là Mác xít nữa, lại không có đôi
chút chất Phật ở trong người mình .
Nói như Nguyễn Trãi :
"Bụt ấy là lòng , Bụt há cầu !
Hay như Nguyễn Bỉnh Khiêm :
"Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắm
Nhìn xem phú quý , tợ chiêm bao
"
Và ông Xuân Thủy, trong thời kỳ ký hiệp định
Genève, cũng viết bài thơ cảm tác sau đây, sau một lần viếng thăm
chùa Quán Sứ :
"Tôi tin có Phật ở trong lòng
Cõi lòng thanh tịnh tựa hư không
Toà sen phảng phất hương thơm ngát
Aùt cả bùn nhơ, cả buị hồng
"
Trong quan điểm đổi mới của cụ Phan Bội Châu, mặc
dù cụ không dùng từ ngữ Phật giáo, nhưng tư tưởng Phật giáo
bộc lộ rất rõ nét .
Trước hết, cụ nói đổi mới phải làm từ trong
ruột, trong lòng chứ không được ở ngoài da, nghĩa là trên hình
thức
Hơn nữa, cụ còn nhấn mạnh, tâm phải là vị tướng,
phải chỉ huy sự đổi mới . Nói như vậy có khác gì trong kinh Pháp
Cú của đạo Phật, bài kệ đầu tiên mở đầu bằng câu "Ý
dẫn đầu các pháp .Ý làm chủ, ý tạo tác
"Ý là một
tên gọi khác của tâm . Nếu cụ nói"có tâm làm chủ, gọi là
lòng người" thì tức là cụ muốn nói chủ trì mọi chuyện
thiện hay ác thành hay bại, tốt hay xấu đều ở nơi tâm người,
lòng người hay như kinh Pháp Cú là ở nơi ý hay ý thức .
Nguyễn Du khi kết thúc truyện Kiều, cũng không nói
khác :
"Thiện căn ở tại lòng ta"
Gốc của điều thiện chính là ở lòng người . Lòng
mà thiện thì tức khắc sẽ có lời nói thiện và việc làm thiện .
Cụ Phan nói tới chính tâm, một khái niệm có trong
đạo Nho và trong đạo Phật . Vì trong cuốn "Đại học" Khổng
Tử có nói :"Muốn chính tâm thì trước hết ý phải thành"
(Dục chánh kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý) còn đạo Phật thì nói :
"Điều me,ï cha, bà con
Không có thể làm được
Tâm hướng chánh làm được
Làm được tốt đẹp hơn
(Kinh Pháp Cú kệ 43)
Về điểm cái nguy của tâm nghĩ bậy và cái lợi của
tâm nghĩ đúng đắn, thì có thể nói Nho và Phật đều đồng nhất .
Kệ 42 Kinh Pháp Cú cho rằng, cái tâm nghĩ bậy, nghĩ tà còn làm hại
người hơn là kẻ thù nữa .
"Kẻ thù hại kẻ thù
Oan gia hại oan gia
Không bằng tâm niệm tà
Chính ta hại lại ta"
Thế nhưng, trong bài thơ của cụ Phan cho thấy cụ rất
gần gũi với đạo Phật chính là tư tưởng vô ngã, vốn là một
chủ thuyết hàng đầu của đạo Phật, mà cụ diễn đạt như sau :
Tham sắc tham tài, tự tư tự lợi
Xác thịt làm hại, mất hết tính người
Cụ không noí cả ba độc tham, sân, si như nhà Phật
thường nói, nhưng cụ nói lên được món độc cơ bản, là tham .
Vì chính lòng tham không được toại nguyện khiến người ta sân
giận, và cũng lòng tham không được kềm chế, khiến người ta si
cuồng . Một lần nữa, cụ Phan lại khẳng định, đổi mới không phải
là đổi mới bề ngoài, trên hình thức, mà là đổi mới từ bên
trong bản thân mình :
"Đánh được giặc tâm mới là danh tướng"
Mà giặc tâm chính là lòng tham tài, tham sắc, tự tư
tự lợi, là cái ta đáng ghét mà đạo Phật dạy là không thật
có, không tồn tại . Con người sở dĩ phạm tội ác và đau khổ
chính là vì chạy theo cái "ta" hư vọng đó . Chính vì vậy, mà
tôi nói cụ Phan mặc dù không tự xưng là Phật tử, nhưng Phật
chất ở trong cụ .
(Tuần báo Giác Ngộ số 16 5/2000)
---o0o---
| Thư mục Tác Giaû
|
Cập nhật ngày: 01-10-2001