Bao
thăng trầm biến động cuộc đời đã trở thành quá khứ, người tỉnh thức
giờ đây chỉ biết an trú vào diệu pháp chân như qua hồng danh Phật;
còn lại tất cả chỉ là những giả pháp duyên sinh quay cuồng trong
pháp giới.
Ðã quá
tuổi xế chiều, đã nhìn cuộc đời thật rõ và đã niệm Phật chẳng rời,
từ khi nhân duyên biết qua dòng pháp giải thoát - trong đó chính sự
là bản kinh thật nhỏ A Di Ðà nhưng công năng siêu việt.
Nhiều
lần, người tỉnh thức phát lên cười hoan hỷ ! Sao lại may mắn vậy!
Sao lại giữa thế gian chìm nổi bấp bênh này có thể tìm được một con
thuyền kim cương! Ðúng là thuyền kim cương chẳng sai; chỉ có kim
cương mới chịu đựng được sóng to gió lớn; chỉ có kim cương mới khiến
hành giả đặt trọn niềm tin rắn chắc.
Dù dòng
đời là giả, dù biển lớn mênh mông chỉ là giấc mơ, dù vô số con
thuyền cứu vớt kẻ đắm chìm chỉ là phương tiện, nhưng giấc mộng cuộc
đời có phải là điều làm ta thổn thức bất an!
Ai
sinh, ai tử, ai lặn hụp biển đời và ai đó đưa tay cứu vớt!
Có phải
tự ta là chính nhân chìm đắm, và tự ta có thể cứu vớt ta chăng!
Vâng!
Tất cả do ta, tất cả từ nơi ta quyết định. Nhưng biển trầm thức qua
không gian vô tận, thời gian vô cùng khó mà biết được tự bao giờ ta
đã trôi lăn, và tự bao giờ ta lại có duyên được ngày hôm nay. Ðó là
sự liên hệ khởi lên từ dòng pháp duyên khởi trùng trùng mà kinh Hoa
Nghiêm đã nói.
Do thế
không phải hôm nay ta mới gặp Phật pháp, không phải hôm nay ta mới
biết giáo lý siêu việt này! Ta đã biết lâu lắm rồi, nhưng vì do chưa
thể thành Phật, nên vẫn phải đi đi về về qua những cảnh giới say mê
của một chúng sanh ngây dại.
Và điều
huyền diệu của Pháp Phật không một lực nào có thể che ngăn, nên vẫn
hằng hữu trong vũ trụ và chư vị Bồ Tát vô số vô biên đi vào mọi thế
giới để hóa độ chúng sanh, nhưng do ta chỉ thấm nhuần quá ít, lại do
thần lực của Bồ Tát so với Phật không được khắp trùm, để chỉ là
những hạt mưa nhỏ an ủi nhất thời mà không thể ướt sủng giúp ta vượt
hẳn qua bờ giải thoát.
Ngày
nay, lại một lần nữa trong vô số lần ngụp chìm trong dòng sinh tử,
ta gặp được giáo Pháp, gặp được vô số con thuyền, dù thuyền nào cũng
là kim cương rắn chắc, nhưng có một con thuyền, thuyền này không
buộc ta phải đơn độc tự lực lài léo con thuyền đến bến; mà cả hai,
ta tự lực và tha lực của chư Thánh chúng Bồ Tát.
Tuy là
vô số con thuyền tiếp vớt chúng sanh, nhưng nào chúng sanh hay biết!
Giáo pháp là chân lý hiện hữu sờ sờ trước mặt nhưng nào có được bao
người nhận ra; để rồi thuyền chân lý vẫn lặng lẽ trôi, mà nào đếm
được mấy ai đoái hoài cần đến.
Riêng
con thuyền đi thẳng bến bờ Cực Lạc, lại không dễ dàng làm khách say
đắm biển mê tin nhận, nên rồi cứ mãi mà trôi!
Quả
thật lực nghiệp sâu dày của chúng ta đáng sợ !
Thoáng
trong suy nghĩ tự tâm, người tỉnh thức thấy mình quá hạnh phúc, vì
đã đón được con thuyền Cực Lạc tây phương.
Người
tỉnh thức nhẹ nhàng vững tâm ngồi xuống trong tư thế kiết già thiền
định; bắt đầu theo dõi hơi thở thật đều và từ trong tâm tuôn ra hàng
hàng danh hiệu Phật.
Người
tỉnh thức lắng nghe, lắng nghe thật rõ danh hiệu Phật A Di Ðà, và
bất chợt người đi vào định.
Trong
định người thấy một hoa sen thật đẹp, thật tinh khiết vượt lên thật
cao, vượt lên trên ba cõi, vượt lên cả ý thức của người, nhưng kỳ
diệu hoa sen ấy vẫn ở trước mắt người tỉnh thức !
Người
lại tiếp thấy một hoa, hai hoa, bốn hoa, sáu hoa đến mười, đến vạn
đến vô cùng không thể đếm được, nhưng kỳ thật vô số hoa sen đó thật
gần trước mắt của người.
Rồi
người tự tại dạo chơi trên hoa sen trong niềm an lạc, thanh tịnh vô
biên. Người thử sức dạo chơi thật nhanh để xem chu vi diện tích của
hoa, nhưng nào đo lường được sự to lớn vô ngần đó. Thế là người
ngừng lại ý tưởng dạo chơi, liền tức khắc người ra khỏi hoa sen và
trở lại ngắm nhìn hoa như ban đầu; nhưng niềm an lạc vẫn còn vô biên
ngây ngất.
Người
thử phóng ý dạo chơi trở lại, tức khắc lâu đài hoa sen sáng rực, và
người đang đứng vào đó; hóa ra người là sen, hay sen cũng chính là
người!
Cảnh
tượng xãy ra thật nhẹ nhàng, an lạc, người cảm thấy dễ chịu, không
phải thắc mắc đặt ra thật hư, hư giả.
Bấy giờ
một ánh sáng hực vàng hiện ra, ánh sáng thật mạnh, có thể xuyên
thủng hết tất cả vật thể, nhưng không làm tổn hại đến vật nào. Ánh
sáng có thể đi thật xa, xa đến ba cõi, vượt qua ý thức của người.
Người tỉnh thức bấy giờ thấy mình hòa vào ánh sáng, vượt theo ánh
sáng, đi qua ba cõi và đi vào vô số thế giới, nhưng người chưa ý
thức được thế giới người vào là cõi Bồ Tát hay cõi Phật.
Ánh
sáng thật nhanh, thật xa, thật sáng, nhưng kỳ thật người vẫn thấy
được người thật gần với ánh sáng! Rồi cũng như tâm trạng vào hoa
sen, người cảm thấy an lạc thanh tịnh vô biên. Người lại thử cho tâm
đi vào ánh sáng, rồi đi ra, đi vào một cách dễ dàng tự tại, hóa ra
người ý thức được người cũng là ánh sáng, và ánh sáng đó cũng chính
là người.
Cảnh
tượng xãy ra trong nhịp nhàng êm dịu tuồng như sóng nhạc lạ lùng mà
người chưa từng nghe được ở thế gian; rồi người cũng chẳng thắc mắc
chẳng nghi ngại, hình như bấy giờ người an định sâu hơn!
Ðến đây
một đạo hào quang hiện ra rực rỡ bao trùm tất cả, vượt xuất muôn
phương suốt thông ba cõi; hào quang phóng chiếu phủ lên toàn thân
người tỉnh thức, hóa người thành một màu vàng óng ánh trong suốt như
pha lê. Người tỉnh thức bấy giờ cảm thấy trang nghiêm thanh tịnh và
an lạc vô cùng, người nhận ra một diệu dụng, một từ quang tận đáy
tâm người !
Liền đó
người thấy tiếp vô số hào quang quyện theo, hòa theo ánh hào quang
lớn, lại tỏa ra ánh sáng vạn mầu, dường như làm người phát mạnh tâm
bồ đề hơn, và cho người một niềm yêu thương sâu đậm nhất.
Những
hào quang nhỏ từ từ đi sâu vào toàn thân người tỉnh thức, rồi phóng
tỏa ra, cứ thế vào ra trong niềm an định tuyệt vời. Bấy giờ hào
quang lớn phóng ra thật xa và hút theo các hào quang nhỏ, và hào
quang nhỏ lại kết tụ phía sau hào quang lớn; lúc này người tỉnh thức
trọn vẹn niềm chân tín an lạc nhứt, khi nhìn thấy hình sắc dung nghi
kim tướng của hào quang lớn kia... !
Người
tỉnh thức xúc động quỳ xuống, kính dâng lên niềm tri cảm sâu xa
thanh tịnh và nơi đây, giây phút này, người tỉnh thức nhẹ nhàng ra
định trong danh hiệu Phật - rồi hoan hỷ mĩm cười, nhắm đôi mắt lại;
thầm hẹn trở lại Ta Bà trong niềm yêu mến. Và ngay lúc này, một mùi
hương, một nhạc lạ nhẹ vang, tiễn người về Tịnh độ.
Nam Mô Cực Lạc giới Di Ðà hải hội,
Vô Lượng quang Như Lai .
Thích Phổ Huân
Kính phụng
Lời Bạt
Những ý tưởng (tâm thức) biến hiện chập chùng
trong suốt tiến trình lang thang, gặp đạo, tu đạo của kẻ lữ hành đơn
độc, đã được diễn tả qua hình ảnh thâm trầm buồn vui lẫn lộn.
Buồn
cho sự ngủ vùi chẳng thức tỉnh từ bao kiếp xưa, và vui khi thức tỉnh
gặp được đạo vàng.
Vậy kẻ
say ngủ, rồi tỉnh thức đó là ai !
Có lẽ
chính chúng ta, những người hoài bão đã và đang đi tìm nghĩa lý cuộc
đời trong dòng khổ mênh mông này. Hay thân tình để nói, đó là anh,
là em, là Thầy là trò, là cô bác là tất cả người thân sơ đang tỉnh
thức ngay giờ phút này.
Giờ
phút sẽ trở nên linh thiêng nếu ta ý thức được! Vì có gì linh thiêng
cho bằng cuộc đời ! Có gì linh thiêng cho bằng đời sống!
Ý thức
tồn tại trong đời là ý thức tối trọng; sự tối trọng phải là mạng
sống con người !
Con
người làm đẹp cuộc đời, con người là hiện thân tất cả !
Ý thức
trong sáng rốt ráo hơn, khi con người có thể vượt lên khỏi cuộc đời,
để nhìn cuộc đời trọn vẹn không dính mắc; nên chẳng bị đời vùi dập
khổ đau, và như thế mới thấy chân thiện cuộc đời!
Thấy
được chân thiện cuộc đời, sẽ chuyển hóa cuộc đời theo ý ta, nhận ra
cuộc đời chỉ là lớp lớp nhân duyên tạo tác, duyên khởi tạo thành,
nhưng tất cả từ do con người chủ động sinh ra (như là thức biến).
Cuối
cùng thể hiện niềm hân hoan ôm trọn cuộc đời vào tâm, chuyển mọi ô
nhiễm thế gian hóa thành thanh tịnh. Tự thấy tánh mình hằng giác,
hằng còn trong vô cùng pháp giới đồng thể với pháp thân thanh tịnh.
Và động lực phát khởi nhân duyên đi vào pháp thân thanh tịnh đó
chính là niệm Phật vậy.
Người
học Phật chỉ có một điều, trên lộ trình hành đạo, là tìm được sự an
tâm, tìm được cái nhìn an nhiên trước mọi hoàn cảnh hiện tại. Niệm
Phật, một trong những vô số phương tiện pháp môn giúp người an tâm,
giúp người an nhiên tự tại nhìn rõ cuộc đời !
Sở dĩ
ta không thể an nhiên tự tại trong mọi hoàn cảnh, chính vì tâm chẳng
được an; tâm chẳng an vì thiếu chánh niệm. Niệm Phật là chánh niệm,
là sáng suốt tự tâm. Nếu Thiền quán đạt được sự an định trong đời
sống qua thực tập theo dõi những thao tác của tâm, lộ hiện ra thân
tướng - thì niệm Phật cũng hằng nhắc ta đang nhiếp thủ tánh giác
hằng xuất ra Phật hiệu thanh tịnh nơi tâm.
Và vì
đời sống hiện thời lại quá văn minh, sinh ra nhiều vấn đề phức tạp,
nên việc thực hành pháp môn ghi niệm danh hiệu thanh tịnh Phật Ðà,
có lẽ dễ nhắc nhở con người hơn!
Nhắc
con người trong lúc say mê đắm đuối quên hẳn chính mình; quên mất
ngoài vườn còn nở một nụ hoa!
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Ðình tiền tạc dạ nhất chi mai
(Mãn Giác Thiền sư)
Nụ hoa
chánh niệm đó! Nụ hoa mà mọi người đều có, nhưng bị che khuất đi,
nhất là ngay đời sống của thế kỷ 21 này.
Thế kỷ
mà con người hiện hơi ái ngại cho nền kỷ nguyên văn minh quá tuyệt !
Cách
đây hơn mười năm, người viết có dịp được đi Âu Châu, mục kích sững
sờ lượng người làm việc tấp nập, đi đi lại lại tại những trung tâm
thành phố các nước văn minh như Luân Ðôn, Ba Lê, nhưng rồi gần mười
năm sau, trở lại Luân Ðôn ghé thăm Ba Lê cảnh tượng vẫn y như vậy,
nếu không nói còn bận hơn! Họ bận đến nỗi, tận dụng cả thời gian chờ
đợi chuyến bay ở phi trường, mà chăm chú làm việc trên máy vi tính
xách tay (Laptop) ngay giữa đông người qua lại!
Tuy
nhiên ta phải công nhận kỹ thuật hiện đại hóa, ngày càng thay thế
việc làm con người một cách hoàn hão tốt đẹp; nhưng lại e rằng; dân
số thế giới rồi đây chẳng tránh được nạn 'nhân mãn thất nghiệp',
cũng do từ nguyên nhân phát triển này !.
Thế ra
thời đại văn minh quá tuyệt bây giờ, mà con người vẫn phải lu bù bận
rộn !. Nhưng lại mỉa mai và lạ lùng thay, một số lớn công dân trong
nước văn minh sẽ thành thất nghiệp, nếu cứ đà văn minh máy móc cơ
khí thay thế hết việc làm con người !
Như vậy
đủ thấy, thời đại hôm nay tâm người khó thể được an! Vì người có
việc làm lại quá bận làm sao tâm an ! Ngược lại người sợ thất
nghiệp, hay đã đang thất nghiệp còn lo lắng bất an hơn nữa !
Là
người học Phật, hiểu rõ giáo lý nhân duyên, nhân quả, nên không thể
bình phẩm đánh giá lỗi khuyết do ai ! Huống gì đó là luật duyên
sanh, nhân quả của dòng pháp hữu vi !
Tuy
nhiên, đối diện với sự sinh diệt khởi lên của hoàn cảnh, người học
Phật phải sáng suốt nhận định căn tánh của mình, mới có thể vượt qua
khỏi vòng nhân quả trả vay, vay trả.
Thực
hành pháp tu niệm Phật trong thời đại này phải nói đúng lúc, để
không bị gió nghiệp cuốn hút đi, vì những lay động xúc tác của vô
vàn nhiễm pháp đã và đang xâm nhập vào tâm!
Kết lại
hành trình của kẻ say ngủ đã chấm dứt khi tìm lại được tự tánh mình
là Phật, tự tánh mình là Như Lai Tạng, là Chân Như, là Niết Bàn, là
Viên Giác, là tất cả đồng hiện xuất ra từ danh hiệu Phật A Di Ðà.
Cuối
cùng người viết ước mong rằng, đoạn kết của người tỉnh thức trong
tập sách này, sẽ là hiện thực một ngày đến với chúng ta.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô A Di Ðà Phật
TK Thích Phổ Huân
Chùa Pháp Bảo - Sydney
Úc Ðại Lợi ( AUSTRALIA)
Ngày 11 tháng 3 năm 2003
Ðừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Ðêm qua, sân trước, một cành mai.
(Ngô Tất Tố dịch)