Cảm tạ xứ Đức
Thích Như Điển
Phật lịch
2546 - 2002
Trung
tâm văn hóa xã hội Phật Giáo Việt Nam
---o0o---
Chương V. Làm thế nào để đi đến được
thành công
Lâu
nay có nhiều sách vở và Thầy dạy học trực tiếp truyền trao kinh nghiệm nầy
cho quý vị rồi. Tuy nhiên mỗi sách chỉ một khác, mỗi Thầy dạy phương pháp
cũng khác nhau; chẳng ai giống ai bao giờ. Ở đây không phải là một khuôn
mẫu để quý vị áp dụng hoàn toàn vào trong cuộc sống, lối làm việc của
mình, mà là một sự giảo nghiệm, chọn lọc. Nếu thấy thích hợp thì hãy dùng,
còn không, hãy cho nó vào nơi quên lãng, không cần thiết để cố gắng hoặc
gượng ép để áp dụng. Vì sao vậy ? Vì lẽ thực phẩm là một loại thức ăn cho
con người, kể cả những loài động vật khác; nhưng không phải là mọi người
đều thích hợp một loại thực phẩm nhất định nào đó, mà mỗi cơ thể thích hợp
khác nhau là lẽ đương nhiên. Đừng bao giờ ứng dụng phương pháp ấy không
đúng rồi bảo rằng người kia sai. Ở đây sai hay đúng nó cũng chỉ có tính
cách tương đối mà thôi.
Tôi bắt đầu đi học
từ lúc 6 tuổi cho đến bây giờ 54 tuổi vẫn còn học; nhưng vẫn thấy chưa đủ
thiếu vào đâu. Từ lúc học Mẫu Giáo cho đến xong Tiểu Học năm 1961 vì không
có kinh nghiệm, vả lại cũng chẳng có ai chỉ bày nên đã thua kém bạn bè xa;
đến năm 1964, lúc xuất gia vào chùa đi học đời và đạo, tự chọn cho mình
một lối tu và một lối học, có rất nhiều kết quả và sau đó (1972) ra ngoại
quốc cho đến nay (2002) tôi vẫn ứng dụng như thế. Do vậy, hôm nay xin mách
cho quý vị một số phương pháp đơn giản dễ thực hiện, có thể nói ai cũng có
thể thành công, nếu biết cố gắng thay đổi. Về cuộc đời lúc tuổi thơ và
thanh thiếu niên, tôi sẽ biên lại một tập Hồi Ký trong những năm tháng
tới, quý vị chờ đọc tập sách nầy. Riêng phần ở ngoại quốc từ 1972 đến nay
dưới nhiều hình thức khác nhau tôi đã tự giới thiệu với cả một tấm chân
tình của cuộc đời của mình rồi. Thiết nghĩ không cần phải mô tả chi tiết
gì nữa.
Sau đây là một số
phương thức thiết thực để đi đến thành công :
* Nếu có ai đó mời
bạn một ly trà, nhưng họ cố tình rót thật đầy và nước gần tràn ra mé tách,
đoạn mời bạn uống. Bạn phải làm thế nào đây cho nước khỏi đổ để chứng tỏ
rằng mình là người lịch sự và trân quý người đối diện ?
- Có thể bạn sẽ bảo
- chia đôi ly nước ra à ? cũng sẽ bị đổ ra bên ngoài. Làm sao đây ? Hoặc
giả không uống ? Cũng không thể được.
Nếu là người lịch
sự, bạn sẽ lấy một cây gạt nhỏ để ngang tách trà, gạt ngang qua một cái
thật nhẹ, nước trà sẽ chảy ra ngoài; nhưng điều ấy không có nghĩa là bạn
làm đổ trà, mà đó là một cử chỉ đẹp. Đoạn bạn mang ly trà lên uống thì
người đối diện sẽ nhoẻn miệng cười ngay và ngầm bảo rằng: bạn là người
biết thưởng thức trà. Nếu bạn là người nữ thì cung cách nầy càng đẹp hơn
nữa.
- Nếu bạn là nam
giới, có thể kê miệng mình xuống để hớp bớt một ít trà, sau đó mình sẽ
nâng ly. Động tác nầy hơi thô kệch. Mặc dầu bạn không làm đổ trà ra ngoài
đó; nhưng cử chỉ cúi xuống để hớp trà trông ra nó chẳng thanh lịch chút
nào.
Người Nhật, người
Đại Hàn, người Trung Hoa và ngay cả người Việt Nam cung cách uống trà rất
quan trọng, đã trở thành một cái đạo; nên tiếng Nhật gọi là Trà Đạo
(Chado). Bạn muốn thành công có thể chọn một trong 2 phương pháp trên.
* Một hôm nào đó
chúng ta được mời đi dự một buổi tiệc thật sang trọng ở nhà một người mình
mới quen. Khi đến nhà người ấy, bạn được mời ngồi ở một chiếc ghế hết sức
lịch sự sang trọng. Điều ấy chứng tỏ rằng người mới quen ấy rất nể trọng
bạn. Nếu bạn sau khi chào hỏi và nhún nhường có thể từ chối không ngồi vào
chiếc ghế đó để tỏ ra rằng bạn biết phép xã giao. Nhưng bạn phải hiểu rằng
chiếc ghế đó chỉ đặc biệt dành cho bạn, bạn phải làm sao đây ?
- Có nhiều cách khác
nhau: Nếu bạn là người lịch sự và tế nhị, bạn chỉ cần xích chiếc ghế ấy
sai đi vị trí cũ một chút là được rồi; nếu chiếc ghế ấy nhẹ. Đoạn bạn ngồi
xuống. Lúc ấy nếu bạn để ý gương mặt của người chủ, bạn sẽ thấy họ vui
lòng ngay.
- Nếu trường hợp
chiếc ghế quá nặng, bạn không thể nào nhấc nổi, thì bạn hãy nên thận trọng
một chút là mời mọi người đối diện ngồi xuống trước và bạn là người ngồi
xuống sau cùng, mặc dầu bạn là người khách quý nhất được chủ nhà mời đến
dự tiệc. Thế là bạn đã thành công rồi đó. Dĩ nhiên là người ta sẽ xem cách
ăn uống của bạn và cách xã giao cũng như cách gợi chuyện; nhưng hình ảnh
đẹp lúc ban đầu ấy sẽ tạo cho những người đối diện một ấn tượng tốt, bạn
từ từ sẽ thành công ở những điểm tiếp theo.
* Giải quyết như thế
nào để một công việc cho hoàn hảo ?
Việc đời, việc đạo,
việc gia đình, việc chùa, việc con cái, việc đệ tử, việc tình duyên, việc
tu học v.v... Cái nào nó cũng có cái khó khăn nhất định của nó. Nếu người
có suy nghĩ, hiểu biết, tính toán thì không có vấn đề nào mà không giải
quyết được. Nếu rối trí, loạn tâm lên thì vấn đề nó còn rối bời hơn lên
nữa. Riêng tôi có một câu châm ngôn tự mình đặt ra là: Phải giải quyết vấn
đề chứ không chạy trốn vấn đề. Nhưng giải quyết như thế nào đây ?
- Ở đây có thể chia
ra làm bốn loại người và sự giống nhau như một vật cản to lớn nằm trước
mắt, mỗi người có một cách giải quyết khác nhau để đi đến thành công.
a) Nếu bạn là người
có ý chí và sức mạnh thì hãy cố gắng hết mình nhảy ngang qua vật cản ấy
không cần suy nghĩ, tính toán. Thế là cái đích thành công đang chờ bạn bên
kia rồi đấy.
b) Nếu bạn ngại sức
bạn không có, bạn do dự và tính nhẩm rằng: Nếu ta nhảy qua khúc cây lớn
kia, cục đá lớn nọ chắc không nổi; chi bằng ta đi quanh qua phía phải để
đến phía bên kia. Tuy có tốn thì giờ chút đỉnh, nhưng cái đích trước sau
rồi sẽ đến.
c) Nếu bạn thấy quá
khó khăn, không thể vượt qua cũng không thể đi quanh qua khúc cây, hòn đá
ấy và bạn tự nghĩ mình không có đủ khả năng cũng như sức lực; nên cứ hiển
nhiên đứng chờ cho khúc cây kia mục đi, hòn đá kia mòn đi, tự nhiên bạn sẽ
thấy đích. Mặc dầu thời gian tốn kém nhiều lắm đó.
d) Cũng có thể khúc
cây kia quá lớn, hòn đá ấy quá vĩ đại. Do vậy bạn đối diện với vật cản
trở, điều đầu tiên là bạn có ý muốn quay về liền, không có ý tự chủ phấn
đấu. Nghĩa là bạn đầu hàng trước khó khăn trở ngại.
Trên đây là bốn ví
dụ điển hình, bạn nên xem mình nằm trong trường hợp nào và thử giải quyết
theo phương pháp như trên, có được kết quả không ?
Chúng ta phải biết
rằng cuộc sống nầy nó như một cuộn chỉ rối, phải biết phăng mối rối mà gỡ,
không nên quẩn trí làm cho nó bị rối thêm lên. Cuối cùng rồi cuộc đời nầy
nó sẽ trở nên vô dụng. Bạn thấy đó cuộc đời nầy nó có ý nghĩa lắm chớ. Tại
sao cũng trong cuộc đời nầy mà sản sinh ra những nhà Bác học tài ba, đem
lợi lạc không ngừng cho khoa học và các ngành nghề khác. Còn ta tại sao
vậy ? Ta và nhà Bác học, Học giả kia nó khác nhau cái gì ? Có phải ý chí
phấn đấu ? Lòng tự tin ở mình ? hay họ là những nhà thông thái đã được sắp
đặt trước ?
Người có đầu óc tổ
chức, tính toán thì xem vấn đề không có khó. Nếu người không có khả năng
và suy luận thì việc gì cũng là một trở ngại trong cuộc đời mình. Do vậy,
ý nghĩ thủ phận, quyên sinh, giam mình vào bóng tối luôn luôn hiện hữu với
những tâm hồn như thế. Còn người yêu đời, thiết tha với sự sống cũng như
biết lối rẽ nào mình sẽ sang thì đối với họ cuộc sống nầy nó đầy đủ ý
nghĩa vô cùng.
Cho đến nay, đối với
tôi ở mọi phương diện như chuyện tu, chuyện học, chuyện làm việc, chuyện
ngoại giao, chuyện thi cử, chuyện dạy học v.v... có thể nói là thành công
từ 90 đến 95%, chỉ có chừng 5% là thất bại. Nói tóm lại một câu là biết
đắc nhân tâm. Nghĩa là phải làm sao cho được lòng người. Mà như bạn biết
đó, người xưa thường nói:
"Dò sông dò biển dễ
dò
Nào ai lấy thước mà
đo lòng người"
Sông sâu bao nhiêu,
bể rộng đến bao nhiêu người ta còn đo được; chứ lòng người thì không có
đáy, không có giới hạn cho nên khó có thể đo được; nhưng người xưa cũng có
nói:
Kỷ sở bất dục, vật
thi ư nhân
Nghĩa là cái gì mình
không muốn thì đừng cho người khác. Nếu ứng dụng được điều nầy vào cuộc
sống thì mình sẽ thành công. Xem lại thử mình muốn cái gì và mình không
muốn cái gì ? Có phải mình muốn rằng công việc của mình phải được ông chủ
của mình quan tâm không ? hãy làm như sau:
Khi một nhân viên
làm việc nặng hoặc việc bụi bặm dơ nhớp. Bạn là ông giám đốc, bạn chỉ cần
hỏi thăm vài lời về công việc. Hoặc tốt hơn bạn nên xăng tay áo lên, lấy
cái chổi và quét vài đường thì bạn sẽ được đổi lại bằng cái cười thông cảm
của người thợ và họ sẽ giành hết công việc và sẵn sàng làm không than thở
và cũng không kể đến giờ giấc nữa. Bạn phải đặt vị trí của bạn vào vị trí
của người làm công thì bạn sẽ hiểu họ nhiều hơn.
* Nếu bạn giao cho
người bên dưới một công việc nào đó, bạn phải làm gì ?
- Thứ nhất là bạn
phải tin tưởng thuộc hạ của mình bạn mới giao công việc. Bạn không cần
phải kiểm soát thường xuyên họ. Vì như kinh nghiệm của bạn thì rõ. Khi nào
bạn đang thực hiện một chương trình chưa xong mà Chef của bạn cứ can thiệp
vào hoài, bạn cảm thấy ra sao thì phải thông cảm với người thuộc hạ của
mình cũng như vậy, trừ phi họ có ý hỏi bạn.
- Thứ hai là bạn
phải giao công tác cho rõ ràng như thời gian và số lượng. Nếu đến thời
điểm A, B, C nào đó mà công việc không xong thì bạn mới có thái độ. Nếu
xong trước và công việc tốt đẹp thì sẽ có thưởng. Nếu trễ nải thời hạn và
sai trái nguyên tắc, hư hao của hãng xưởng, của chùa viện v.v... lúc ấy
bạn mới có quyền khiển trách thuộc hạ và khi ấy lời nói của bạn mới có giá
trị. Nếu lúc nào bạn cũng nói, cũng cằn nhằn, hóa ra mình là ông chủ khó
tính và ít có người muốn gần mình.
* Bạn nhiều lúc nổi
nóng ? Làm như thế để làm gì ?
- Để chứng minh
quyền uy của bạn. Điều ấy đúng nhưng không cần thiết đối với thuộc hạ của
mình. Còn đối với kẻ trên lại là điều không nên làm như thế nữa. Vì thiếu
lễ độ và thiếu tư cách.
Một người giận dữ,
nóng nảy. Vì họ biết bạn làm sai và họ có ý chỉ lại cho bạn; nhưng như thế
cũng chả giúp được gì cho người kia cả. Vì họ cũng tự ái như bạn đã tự ái
dưới cái quyền của người trên bạn nữa mà. Tốt nhất, muốn thành công, bạn
nên từ tốn khuyên bảo thì thuộc hạ của bạn sẽ nghe lời của bạn ngay; đâu
có cần thiết để nổi nóng và chứng minh rằng mình là người có uy quyền. Vì
dẫu sao đi nữa bạn là người có quyền rồi đó. Nếu không có quyền do sự học,
do tiền bạc tạo nên thì làm sao bạn có thể làm Chef của những người kia
được.
* Khi giao tiền bạc
hoặc công việc cho thuộc hạ làm, bạn cũng cần phải thoải mái. Không cần
phải kiểm soát thường xuyên. Vì người dưới bạn sẽ khó chịu. Chỉ thỉnh
thoảng thôi, mình ghé mắt vào một chút. Có thể một tuần hay một tháng một
lần, tùy theo công việc nhiều hay ít, lớn hay nhỏ. Không nhất thiết là
ngày nào hay lúc nào cũng quan tâm một cách thái quá, sinh ra việc không
tin tưởng thuộc hạ. Nếu đã không tin tưởng thì không nên giao tiền bạc và
việc làm. Bạn phải là người quyết định những vấn đề quan trọng như thế
trước khi bạn giao, mà khi đã giao rồi thì tin tưởng. Lúc nào họ không làm
xong, đến khi đó mới được quyền khiển trách. Ví dụ bạn giao con của bạn
cho một người khác bồng thì bạn phải biết trước rằng người ấy có thể bồng
được con mình hay không ? chứ người ta đang bồng con của bạn, tự nhiên bạn
vào giựt con của mình lại thì hóa ra bạn là người không hiểu biết chút
nào. Cũng có thể bạn chưa có kinh nghiệm nên bạn đã trao con lầm người
giữ; nhưng điều ấy cũng chẳng muộn màng gì. Bạn hãy yên chí, đứa trẻ nó
cũng có những cảm nhận tự nhiên; nếu người đối phương không thương nó thì
nó cũng sẽ khóc nhòe và cuối cùng rồi đứa bé ấy nó cũng sẽ đòi trở lại với
bạn cho được thôi.
* Phải tin tưởng nơi
người khác thì bạn mới dễ thành công và điều quan trọng hơn là bạn phải
làm sao cho họ tin tưởng mình, mới xứng đáng là người lãnh đạo.
- Lúc nào cũng luôn
luôn đúng giờ. Không được đến quá sớm, mà cũng không được đến quá trễ
trong buổi họp, hay lúc tụng kinh, khi ngồi thiền, khi thuyết pháp v.v...
Bạn là người quan trọng đấy. Nếu để họ chờ quá lâu thì sự tin tưởng, sự
chừng mực và chính xác nơi bạn, họ sẽ lơi dần. Có nghĩa là lần sau họ đến
sẽ trễ hơn; thế là những việc dự định của bạn tiếp theo sau đó sẽ hỏng.
Nếu đã hứa một việc gì, bắt buộc phải thực hiện như tăng lương, hoặc
thưởng phạt v.v... không thể nói rồi quên; chứng tỏ rằng mình không giữ
lời hứa.
Có thể một lời hứa
bạn không giữ đúng, ví dụ như hứa đi cắm trại với các Đoàn sinh của Gia
Đình Phật Tử chẳng hạn; nhưng chẳng may bị trời mưa. Thế là bạn có lý do
chính đáng để không đi cắm trại, mà không lâm vào việc hứa cuội. Tuy
nhiên, theo tôi, tốt nhất bạn nên tìm cách để đi, dầu cho trời có mưa đi
chăng nữa. Điều ấy sẽ khiến bạn dễ thành công sau nầy, khi bạn đề nghị một
điều gì.
Tuổi trẻ nhớ rất lâu
và chờ đợi trông cậy nơi người lớn. Công nhân viên có niềm hy vọng nơi ông
giám đốc. Học trò, đệ tử đang chờ đợi ở ông Thầy và Sư phụ, do đó không
thể nuốt lời hứa và không được phản bội lời hứa của mình. Có nhiều người
vui miệng cứ hứa vô tội vạ. Cuối cùng việc nào cũng chẳng thực hiện cho
hoàn hảo, làm cho cả người trên lẫn người dưới đều không tin tưởng nơi
mình.
Sau đây là một số
điểm căn bản khác có thể làm cho bạn đi đến thành công một cách dễ dàng.
Đó là tánh thuyết phục, phải làm cho kẻ khác kính, phục và nể mình. Muốn
làm được vậy không phải đơn giản. Vậy bạn phải là người như thế nào có thể
đi chinh phục kẻ khác được ?
Một cậu thanh niên
đi cua một cô thiếu nữ. Nếu cậu ta có mẫu mã đẹp trai, ăn mặc bảnh bao,
nói năng lưu loát v.v... đó cũng là một cách để chinh phục người đẹp;
nhưng điều ấy không quan trọng bằng sự thành thật. Nếu sau nầy mà cô thiếu
nữ ấy phát hiện ra rằng anh chàng nầy là một cái thùng rỗng thì sẽ nguy
to. Vậy sự chinh phục hoặc thuyết phục ấy không thành công trọn vẹn.
- Bạn phải là một
người đứng đắn; không thô lỗ và vụng về đối với người nam và đặc biệt là
người nữ. Dầu trước mặt họ hay sau lưng họ, bạn phải là một người tử tế,
có tư cách; chứ không phải là một kẻ quân tử giấy. Có nghĩa là chờ không
có ai thì bạn sẽ dở trò hạ tiện đối với thuộc hạ của mình. Dầu bạn có đem
tiền bạc ra để mua chuộc, đem quyền thế ra để lấn áp và đặc biệt là đem
chỗ làm ra để hù dọa là cho thất nghiệp v.v... tất cả những điều đó không
có ý nghĩa gì hết cả đối với những người biết tự trọng nhân cách của mình.
Họ có thể thôi việc, đi tìm việc khác; chứ không nhất thiết phải làm ở
hãng của bạn.
- Muốn cho người ta
phục bạn, bạn chứng tỏ khả năng của mình là người tài giỏi; nhưng không
phách lối. Xem nhẹ chuyện tâng bốc và hối lộ, mà lúc nào cũng chứng tỏ khả
năng lèo lái của mình. Tuy bạn thỉnh thoảng cũng có vài điều làm cho họ
bất như ý; nhưng vì họ phục bạn có tài; nên họ có thể tha thứ và công việc
còn có thể tiếp tục chạy được.
Còn nể ? Nếu bạn
muốn người khác nể nang bạn, thì bạn phải là người có khả năng và trình
độ; lời nói và việc làm luôn luôn đi đôi với nhau; không thể nay nói thế
nầy mai nói thế khác được. Người ta thường hay nói "Tôi nể ông lắm đó, cho
nên tôi mới đến đây". Nể trong trường hợp nầy có nghĩa là: nếu người khác
thì tôi không đến, nhưng với ông là chỗ quen biết, hoặc ơn nghĩa nhau,
hoặc so tài nhau mà mình thua, nên mình mới nể người ta.
Còn kính trọng ? Đây
là điểm tốt nhất của người lãnh đạo. Ai là người sẽ được kẻ dưới, thuộc
hạ, đệ tử và ngay cả những người bên trên kính và trọng ? Dĩ nhiên không
phải là người tầm thường và bình thường rồi. Kẻ đó phải là kẻ siêu phàm;
kẻ có đạo đức cao cả; người mà được mọi người tôn xưng vì đức hạnh, vì
lòng từ bi hoặc trí tuệ. Có như vậy thì người ta sẽ đảnh lễ sát chân mình
để lãnh hội tôn ý, để được ban phước, để gội nhuần tấm lòng từ ái từ bên
trên ban xuống. Điều kính trọng nầy chỉ có nơi các bậc lãnh đạo Tôn Giáo,
chứ thông thường trong cuộc sống ngoài thế gian ít có loại người được như
vậy. Có thể là Thánh Gandhi, là Albert Einstein v.v... nhưng không nhất
thiết phải lễ bái những người nầy.
Tôi vẫn thường hay
nói với Đại chúng chùa Viên Giác rằng: Nếu anh có được cả 3 đức tính ấy
thì tốt. Nghĩa là anh là người có tu, có học và có hạnh. Nếu không thì
phải có 2 trong 3; hoặc giả ít nhất là 1 trong 3 điều đã trình bày ở trên,
Còn nếu anh hay chị chẳng có một điều nào cả thì không nên lãnh đạo quần
chúng. Nếu anh lãnh đạo họ, họ không theo anh mà họ còn hướng dẫn anh nữa
là đằng khác; như thế là hỏng mất đại sự rồi đó.
Một hôm Chúng Viên
Giác đang học về một đề tài nào đó của Đại Trí Độ Luận, quyển thứ 51, tôi
có đem một câu chuyện đễ giảng giải như sau: Nguyên là trong một chùa nọ
có chia ra 4 phe, mỗi phe cầm đầu độ 10 người và phe nào cũng muốn Thầy
trụ trì đứng về phía họ. Vậy theo Thầy, Cô thì phải theo phe nào ?
Có Thầy trả lời
rằng: Con sẽ không theo phe nào hết, mà con sẽ đứng lên trên tất cả mọi
phe để lèo lái họ.
- Tốt, rất tốt! Tôi
trả lời như thế. Nhưng nếu muốn làm được điều đó không phải việc đơn
thuần. Thầy phải là người gồm cả 3 đức tính như bên trên tôi mới trình
bày, mới có thế giữ yên 4 nhóm được. Nếu không có đủ 3 đức tính ấy thì
Thầy theo một nhóm cũng chưa yên, làm sao đứng trên 4 nhóm và lãnh đạo họ
được. Nếu Thầy đã lãnh đạo họ được, làm gì có 4 nhóm bị chia phân ra như
thế. Trong trường hợp nầy tốt nhất mình đóng vai trò là mình không biết gì
cả và không có ý kiến trong bất cứ một nhóm nào. Đây cũng là một thành
công nhỏ của bạn đấy. Có thể bạn đóng vai trò người mù, người câm, người
điếc; nhưng trong trường hợp nầy bạn sẽ không bị lỗ vốn. Vì lẽ bạn không
phải là đối tượng để mọi người đáng sợ. Từ đó bạn có thì giờ để tự rèn
luyện kinh nghiệm nhiều hơn. Ở trong đời nầy có nhiều người giả ngu, giả
dại để được việc, không phải là họ không biết điều đâu, mà họ biết an
phận. Vì họ nghĩ rằng: Nếu không nắm hết được quần chúng, tổ chức, mọi
người, thì ít ra cũng nằm đó để chờ ngày tiến xa hơn nữa. Đây có lẽ là mục
đích của nhiều chính trị gia. Còn người Tăng sĩ không nhất thiết phải như
vậy, mà phải tự rèn luyện đạo đức, tác phong, tư cách, nghiêm trì giới
luật để được lãnh đạo mọi người.
Người lãnh đạo cũng
giống như một người đang mặc một chiếc áo trắng; nếu bị lầm lỗi, dầu nhỏ
bao nhiêu đi chăng nữa, cũng giống như một chấm mực đen đã bị dính lên áo
rồi, ai cũng dễ nhận diện ra được. Trong khi quần chúng, tín đồ, họ là một
tổng thể, cũng giống như một miếng vải nâu; nếu có thêm màu chàm vào cũng
khó mà phát hiện được. Do đó bạn muốn thành công hãy học cách làm người
trước. Sau đó sẽ đi vào lãnh vực quần chúng thì mới có kết quả được.
Sau khi chùa Viên
Giác mua đất xong thì chuẩn bị kêu các hãng đến đấu thầu. Hãng nào cũng
cho giá khá đắt và họ xem đồ án vẽ, họ tính không có cái nào dưới 2 triệu
Đức Mã, đó là chỉ mới xây khung sườn thôi và đặc biệt các hãng thầu bảo
tôi rằng phải có tiền 2 phần 3 trong ngân hàng họ mới bắt đầu thi công.
Tôi thuyết phục hãng
được chọn là Mehmel như thế nầy: Nếu ông đợi đủ hai phần ba tiền thì vĩnh
viễn sẽ không bao giờ có. Vì chúng tôi là một hội đoàn tôn giáo. Người tín
đồ chỉ cúng dường, hỗ trợ khi nào thấy công việc của chúng tôi đang tiến
hành. Còn bây giờ chỉ thấy một miếng đất hoang mà bảo họ cúng vào để xây
thì khó thực hiện lắm.
Sau đó ông Mehmel
thấy có lý và chấp nhận xây cho chùa và quả nhiên đúng như vậy, xây đến
đâu thì bà con cúng dường đến đó. Đến 2 phần 3 công chuyện tiền đã cạn,
khó kêu gọi. Lúc ấy tôi thuyết phục ông Mehmel là ông nên cho xây hết đi,
có 2 cái lợi - Thứ nhất là danh dự của hãng ông. Thứ hai là công việc của
chúng tôi cũng tạm xong và từ đó tôi sẽ trả góp cho ông trong nhiều năm
của số tiền còn lại. Quả đúng như thế! Ông ta xây hoàn thành ngôi chùa
Viên Giác và tiền trả góp cho ông cũng đã lên gần 1 triệu rưỡi Đức Mã
không gián đoạn từ năm 1994 đến nay. Số nợ còn lại không nhiều, chỉ trả
trong vài năm nữa thì hết.
Trong khi đó tôi
phải chạy mượm thêm nơi ngân hàng 700.000 Đức Mã nữa. Nhà băng đến xem
công trường và bảo :
- Nếu ông mượn để
xây nhà thờ Tin Lành hoặc xây nhà thờ Thiên Chúa thì tôi cho mượn, chứ
mượn xây chùa thì khó có thể cho mượn.
- Tại sao vậy ? Tôi
hỏi.
Ông ta trả lời rằng:
- Nếu nhà thờ Tin
Lành trả nợ không được thì còn bán lại cho nhà thờ Thiên Chúa giáo, chứ
chùa thờ Phật thì bán ai mua !
Tôi nghe câu trả lời
của nhà băng mà đau nhói cả tim gan và tôi trả lời rằng:
- Thật ra tôi đâu có
muốn các ông bán chùa của chúng tôi; nhưng tôi xin hỏi: Nếu một người bình
thường đi mượn tiền của nhà băng, ông cần những điều kiện gì ?
- Phải có công ăn
việc làm và tiền thâu nhập vào đều đặn. Ông ta trả lời như thế.
- Điều ấy hẳn đúng
thôi. Tuy chúng tôi không có tiền đều đặn hằng tháng, nhưng như ông thấy
đó, từ chỗ không có gì hết; nhưng nay qua sự cúng dường, chúng tôi đã xây
xong phần sườn của ngôi chùa cũng không dưới 2 triệu Đức Mã mà. Vậy tôi
xin hỏi ông: Nếu người đi làm bị thất nghiệp thì sao ?
Ông ta không trả lời
câu hỏi của tôi, mà tuần sau ông ta đến chùa và bảo với tôi rằng:
- Ông Thầy nói có
lý. Vậy tôi sẽ ký giấy cho ông mượn 700.000 Đức Mã.
Từ tháng 7 năm 1992
đến tháng 7 năm 2002, chúng tôi đã trả tổng cộng 700.000 Đức Mã tiền lời
cho ngân hàng và bắt đầu 5 năm còn lại trả tiền vốn, kể cả của chùa đóng
và của hãng bảo hiểm đóng thêm vào. Như vậy, tuy không có công ăn việc
làm, tuy Phật Tử không đóng tiền định kỳ thường xuyên; nhưng chúng tôi đã
trả được nợ của ngân hàng. Như vậy chỉ cần một lời hứa và sự tin tưởng
cũng như tính thuyết phục. Nếu người đứng đầu một Tổ Chức, một Tôn Giáo mà
thiếu sự tin tưởng, thiếu tính thuyết phục thì khó có thể đi đến chỗ thành
công được. Đó là chưa kể về phương diện giấy tờ của chính quyền, của nhà
băng, của hãng xưởng gởi đến tới tấp. Bạn phải làm sao đây ?
Nếu bạn không có khả
năng ngoại ngữ, bạn phải đành để chờ cho học trò của bạn đến thăm nhà,
thăm chùa đọc dùm, sau đó sẽ giải quyết; nhưng như thế công việc đã quá
chậm trễ rồi. Nếu chẳng may học trò, đệ tử của bạn bảo rằng: Tuần nầy con
bận lắm, xin Thầy, Cô để lại tuần sau, con đến, con sẽ giải quyết. Như vậy
là bạn hoàn toàn lệ thuộc về phương diện ngôn ngữ rồi đấy. Bạn phải làm
sao không phải bị lệ thuộc về phương diện nầy, thì bạn chỉ có một con
đường là phải học ngoại ngữ thôi.
Tôi chừng tuổi nầy
mà mỗi tuần vẫn còn học tiếng Phổ Thông Trung Quốc. Vì lẽ tôi muốn học hỏi
để đệ tử noi theo. Đồng thời tôi sẽ được độc lập, tự chử hơn khi đi Trung
Quốc. Vì ở Trung Quốc, nhất là những vùng nhà quê, ít người giỏi tiếng
Đức, tiếng Anh hoặc tiếng Nhật, mà họ chỉ nói tiếng Trung Quốc là chính.
Do vậy tôi phải học tiếng Trung Quốc. Đây cũng là một nguyên nhân không
kém phần quan trọng trong vấn đề ngoại giao và ngôn ngữ cũng như tránh lệ
thuộc vào người khác nhiều chừng nào hay chừng ấy.
Đó là chưa kể những
sự lệ thuộc về tiền bạc hay tình cảm rắc rối. Nếu bạn bị như thế thì hãy
xem những phương pháp cởi trói rắc rối như bên trên đã hiến kế để bạn trở
lại làm con người bình thường, sau đó hãy từ từ vực dậy và đi lên theo
chiều thăng tiến của xã hội vậy.
Đa phần thì bạn phải
biết tự chủ và tự làm được mọi vấn đề, từ chuyện nhà bếp đến chuyện văn
phòng, chuyện trên chánh điện cho đến nơi thư viện. Ở phòng học, trên
giảng đường, chỗ lễ tang, đám cưới v.v... nghĩa là bất cứ nơi đâu bạn cũng
có thể làm được, thì cái cán của sự thành công nó ở nơi bạn. Nếu không,
bạn là người chỉ nắm có cái ngọn của sự việc thì bạn chỉ có thể đi vào
nước bí, một là sẽ bị đứt tay khi cầm cái mũi dao; hai là bạn sẽ vụt hết
tất cả những gì ở ngoài tầm tay của bạn. Vì vậy bạn phải là người biết
đánh máy, nếu thư ký làm eo sách. Bạn phải là người biết nấu ăn, nếu có
người làm reo. Bạn sẽ là người biết cách tổ chức nơi văn phòng, nơi thư
viện. Bạn cũng có thể làm chủ lễ cho một lễ cưới hay một đám tang, một đám
cúng vong hay một cuộc tiếp rước Thủ Tướng chính phủ. Nhiều khi bạn cần
phải biết hát hoặc ngâm thơ để điều khiển một chương trình văn nghệ nữa.
Ôi thôi! thì nhiều chuyện để phải làm, nếu bạn muốn công việc ấy thành
công. Còn ngược lại, xin tùy ý bạn chọn lựa.
Trên đây là một số
phương thức căn bản mà tôi đã thực hiện trong mấy chục năm qua, đem ra áp
dụng và giới thiệu với bạn trong cuộc sống tương đối nầy. Tôi xin nhắc
lại, ở đây nó chỉ có tính cách tương đối thôi. Nếu bạn là những người tu
theo tánh không của Đại Thừa, hoặc Bát Nhã, hoặc tu theo tinh thần vô ngã
của Đạo Phật thì tất cả những gì tôi giới thiệu bên trên đó, nó chẳng có
ích lợi gì cho bạn cả và bạn cũng không cần phải bận tâm đến chúng nữa, mà
hãy đem chúng vứt vào thùng rác là xong. Vì sao vậy ? Vì những điều tương
đôi bên trên nó không có giá trị nơi cõi tuyệt đối vô sanh của chư Bồ Tát
và chư Phật.
Tôi mong rằng những
sự đóng góp nho nhỏ của tôi đó cũng là những đóng góp cho nước Đức nầy để
tạ ơn quê hương nầy đã nuôi dưỡng tự do cho tôi được trọn vẹn, nhằm thực
hiện bổn phận của một người tu, chứ không chỉ thuần tôi và quý vị đến đây
để chỉ ăn bám vào xã hội nầy, làm cho người địa phương nghĩ rằng chúng ta
là những sự trở ngại của quê hương họ. Tôi mong rằng mọi người sẽ đóng góp
được một chút ý thức của mình là xã hội nầy sẽ đẹp đẽ hơn lên.
---o0o---
Mục Lục |
Chương I
|
Chương II
|
Chương III |
Chương IV
Chương
V|
Chương VI |
Chương VII
|
Chương VIII