" . . . Ðọc Tìm Dấu
Chân Xưa là đọc bằng sự rung động của trái tim; đọc
Tìm Dấu Chân Xưa là đọc những dòng tâm tư của chàng du tử
vạn dặm cô thân nơi đất khách; đọc Tìm Dấu Chân Xưa là
đồng cảm với một tâm hồn trẻ trung, đầy tình cảm
"Ðạo - Ðời - Vạn Vật - Sinh Linh"...
Khi thì cao vút lên tận mấy
tầng trời trong kinh Pháp Hoa, khi thì rơi hẳn vào thế giới
hiện thực đến phủ phàng; khi thì dạt dào cảm xúc, khi
thì "châm chích" nhẹ nhàng, ý nhị... Cây bút Lê
Bích Sơn đã thật sự rung lên những cung bậc mà người ta
phải tự mình đọc và tư duy mới có thể cảm nhận hết
được.
Xin trân trọng giới thiệu
tác phẩm Tìm Dấu Chân Xưa cùng các bậc thức giả và bạn
đọc gần xa".
LỜI MỞ ĐẦU
^
Chưa bao giờ, tôi dám nghĩ
mình có thể viết một bài viết dài như thế này, dù rằng
đó chỉ là con số "không" ( 0 ) đối với các
bậc thức giả. Thú thật, ban đầu tôi định viết một bài
ngắn theo thể ký sự về chuyến đi của mình để gởi đến
một tờ báo tôi đang cộng tác (Ban biên tập đã "đặt
hàng"); nhưng khi cầm bút dường như có sức mạnh vô
hình nào đó thúc đẩy, khiến tôi say sưa viết và viết, đến
khi nhìn lại thì số trang giấy đánh máy đã lên đến hơn
30 trang khổ A4. Tôi lại chuyển sang ý định "đầu tư
"
để viết thành tập, trước kính dâng lên các bậc ân sư để
tỏ lòng thành kính tri ân, sau gởi đến chư huynh đệ cùng
quý phật tử làm quà. Ðó là lý do bài viết này được in
thành tập.
Chỉ
là một cá nhân trong hơn 76 triệu dân Việt Nam,[1] được cơ
duyên đến Ấn Ðộ học tập và chiêm bái là điều hy hữu
mà trước đây tôi chỉ thầm mơ ước. Tất nhiên, không phải
ai cũng có đủ thuận duyên để thực hiện một cuộc hành hương
về đất Phật, tôi biết rằng: có nhiều bậc Tôn Túc, quý
huynh đệ cùng vô số phật tử muốn về thăm "quê hương
đức Phật, quê hương người cha tinh thần" một lần
trong đời, nhưng rồi giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ cho đến
ngày nhắm mắt. Những lớp người thay nhau nằm xuống, những
lời ước nguyện còn giữ kín trong tâm, biết có ngày nào!
Từ quê hương Việt Nam,
nơi có những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết dân
gian gắn liền với hình ảnh "ông Bụt" (ông Phật)
thường hay xuất hiện "cứu nhân độ thế"; từ đất
nước vốn tự hào có "nền văn hiến bốn ngàn năm lịch
sử", nơi có những "mái chùa che chở hồn dân tộc",
trên chuyến bay TG315 của Hãng hàng không Thái, tôi đến Ấn
Ðộ trong niềm háo hức vô biên. Vâng, cuối cùng tôi cũng đã
đến được quê hương đức Phật, đã đến đất nước của
những triết gia lừng danh, những nhà khoa học vĩ đại. Những
ngày đầu tiên ở Ấn, tôi phải cố gắng khắc phục hàng
loạt những khó khăn của đời sống viễn xứ, những đêm
dài thao thức, trăn trở, ngậm ngùi, đã có lúc tôi muốn
"chùn chân" trước những thử thách của cuộc sống.
Nhưng rồi tất cả dường như tan biến đi, khi tôi được đến
chiêm bái Bồ đề Ðạo tràng, bằng một cuộc hành hương giản
đơn, không "xe đưa ngựa đón", không tổ chức rình
rang, chỉ có hai con người trong lặng lẽ. Những ngày ngắn
ngủi ở Bồ đề Ðạo tràng, tôi đã chứng kiến và học hỏi
nhiều điều quý giá từ sự hành trì, tu tập của những người
con Phật, ở đó không phân biệt là Tăng hay Tục, không phân
chia sắc áo màu da, không có sự hận thù của những thể chế
chính trị..., Bồ đề Ðạo tràng chỉ có lòng thành tâm và
sự tỉnh thức của những phật tử từ khắp nơi trên thế
giới tụ hội về. Từ Bồ đề Ðạo tràng, tôi đã góp nhặt
được những bài học quý giá từ cuộc sống, những chất
liệu làm hành trang cho chính mình trên cuộc hành trình tìm về
nẻo Giác. Cũng những ngày ở Bồ đề Ðạo tràng, tôi mới
cảm nhận được những giá trị linh thiêng và huyền bí của
đất nước Ấn Ðộ, một trong những cái nôi của lĩnh vực
tâm linh và triết lý phương Ðông.
Trên những con đường tôi
đã đi qua, những ngã bảy, ngã ba của phố thị Sài gòn tấp
nập, những góc phố tôi vẫn hàng ngày qua lại, đã có lúc
chúng trở nên xa lạ vô cùng, nhưng tôi chỉ một lần đến
Bồ đề Ðạo tràng, để rồi nhớ mãi. Những ngày ở Bồ
đề Ðạo tràng, tôi được trú ngụ trong sự bình an, tận hưởng
những giờ phút thanh thản, ở đó có những vị Sư kiên nhẫn,
miệt mài hành trì mong tầm cầu chân lý tối hậu; Và cũng
chính nơi đó tôi đã gặp những con người dù chỉ một lần
nhưng cảm mến vô biên. Tôi cố gắng dành những giờ phút hết
sức ngắn ngủi của mình, để góp nhặt và viết lại những
gì mắt thấy, tai nghe về Bồ đề Ðạo tràng, cùng những cảm
nhận của mình về chuyến hành hương ấy.
Cây bút bình luận của tờ
The Sun- Francis Pharcellus Church - tác giả bài báo được
in lại nhiều nhất trong lịch sử báo chí Hoa kỳ[2], từng viết:
"Tất cả mọi đầu óc, dù là người lớn hay trẻ em, đều
nhỏ bé. Trong vũ trụ rộng lớn này, trí óc con người chỉ
là một loài côn trùng, một con kiến so với thế giới vô
cùng bên ngoài nó, nhỏ bé như khả năng trí tuệ của con người
trong việc nắm bắt toàn bộ sự thật và kiến thức".
Vâng! Trong quỹ đạo đó, bài viết này tất sẽ không tránh
khỏi những vụng về trong văn phong, những thiếu sót về
các dữ kiện lịch sử, những chi tiết về khu thánh địa Bồ
đề Ðạo tràng... Bởi lẽ, tư duy nhỏ bé của người viết
không sao thấu lĩnh hết được những giá trị của Bồ đề
Ðạo Tràng, không thể đọc hết những tài liệu từ nhiều
ngôn ngữ khác nhau về thánh địa này. Nhưng dù sao đó cũng
là kết quả của những nỗ lực trong một thời gian rất ngắn
với điều kiện hết sức khó khăn[3]. Tác giả của những
trang viết đầu non trẻ này, mong nhận được sự góp ý từ
các bậc cao minh, thiện hữu tri thức.
Khi hoàn thành bài viết
này, cũng là lúc tôi bước qua cái tuổi trái đất xoay tròn
một phần tư thế kỷ (10/09/1975 – 10/09/2000). 25 năm thực hiện
cuộc rong chơi của kiếp người, tôi từng học để biết rằng:
Sự trưởng thành có liên quan nhiều hơn đến kinh nghiệm sống
và học được những gì từ kinh nghiệm ấy, chứ không phải
đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật. Sinh nhật lần thứ 25
của tôi, không lời chúc tụng, không thiệp, không hoa, không
huyên náo ồn ào, chỉ một mình đối diện với bốn bức tường,
nhưng tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc, niềm vui chưa bao
giờ như thế này!
Cảm ơn cuộc sống đã
đem đến cho tôi những khổ đau và hạnh phúc!