Tiếng Việt

Trang nhà Quảng Đức

   Tiếng Anh 

qd.jpg (8936 bytes)

Vu Lan Báo Hiếu


...... ... .

 

NGHĨA NẶNG TÌNH THÂM

Thích Thiện Hữu

Ấn Độ, Vu Lan 2544 (T.L. 2000)

-oOo-

(0)

CÁCH XA

Hung tin Thầy viên tịch
Khủng hoảng lòng ngẩ? ngơ
Trời cao như nghiêng ngả
Người con cứ thẩn thờ.

Cõi sầu Thầy đã qua
Môn đồ khóc kêu cha
Từ nay không còn nữa
Bóng hình Thầy cách xa.

Nghẹn ngào con không khóc
Gắng nhớ lời Thầy khuyên
Sao tâm con rúng động
Con chưa phải thánh hiền.

Lời vàng vẳng bên tai
Đăng đẳng bao tháng ngày
"Tu -- tâm cần hỷ xã
Cho hậu thế tương lai."

Tận tình Thầy dắt con
Khai thông áng mây mù
Nghĩa cả lòng nhớ mãi
Đức rộng khó mờ lu.

Thầy phản bổn hườn nguyên
Tâm trí dứt ưu phiền
Gởi thân theo giả hợp
Vào cảnh giới như nhiên!

(1)

TRAO TAY

Ơn Thầy dòng sông Cửu
Đức độ quả Tu Di
Không ngôn từ tả xiết
A? thầm con khắc ghi.

Thế gian khóc não nùng
Nhựt nguyệt vở không trung
Thiền quang đèn lịm tắt
Hành tinh như nổ tung.

Ly biệt cảnh đau buồn
Đời tan hợp trùng muôn
Đàn không dây sao đánh
Ô? sầu mà lệ tuôn.

Bóng thầy con dõi bước
Bao gương hạnh tuyệt vời
Đức hy sinh quảng đại
Trong con khắp mọi nơi.

Trên hành trình giải thoát
Khai trí vẫn ơn Thầy
Dưỡng tâm bao ngày tháng
Vẫn có Thầy nơi đây.

Con nhớ từng phút giây
Thong thả Thầy chỉ bày
Liên hoa như tỏa rực
Hạnh nguyện Thầy trao tay!

(2)

TÙY DUYÊN

Bao giông tố ngục tù
Trần gian Thầy xóa sạch
Lợi danh trò huyễn hóa
Ma chướng Thầy phục thu.

Đời Thầy bao nét son
Hạnh nguyện đã vuông tròn
Tùy duyên đi nơi khác
Soi sáng tâm hồn con.

Con sẽ dạo trùng khơi
Tâm như nhiên giúp đời
Đưa người về bổn quốc
Độ bao người chơi vơi!

(3)

TIẾP THẠNH CHÂN TÔNG

Thầy về cõi vô sanh
Như nhiên mắt trong lành
Tâm con sao vẫn đục
Ô?i đời qua thật nhanh.

Xưa Sư Ông khuất bóng
Thầy tiếp thạnh Tổ đình
Phụng thờ chân tông chỉ
Hoằng pháp độ nhân sinh.

Nay nguyện Thầy con nối
Tâm Bồ Tát thượng thừa
Đến đi vô cấu nhiễm
Như trở lại nhà xưa!

(4)

TẤC LÒNG

Ngọt ngào hương tỏa lan
Công đức thấm đạo đời
Muôn ngàn người kính tiễn
Ngày thuyền Thầy ra khơi.

Tấc lòng con bái vọng
Bậc mô phạm cửa thiền
Thầy đi trăng lấp lánh
Cội Bồ Đề ngả nghiêng.

Đại bàng nay gãy cánh
Thảng thốt chim non kêu
Mưa gió lắm phong rêu
Chùa xưa dáng đìu hiu.

Lệ thắm bao canh thâu
Lòng tan nát u sầu
Từ nay con côi cút
Giữa tháng bảy mưa ngâu!

(5)

TRUYỀN TRAO

A?h dương đã mất rồi
Cuồn phong như nổi trôi
Trời già gào thảm khốc
Con trẻ nay đơn côi.

Vô thường ác nghiệt thay
Cướp đi bóng nghiêm từ
Ngàn năm sao thấy được
Thầy con bậc chơn sư.

Con khô héo tâm cang
Hoe mi thấm hai hàng
Ngoảnh mặt xem trần thế
Lệ sầu thêm chứa chan.

Còn đâu những buổi chiều
Lời kinh kệ cao siêu
Nhịp chuông hòa tiếng mõ
Trầm hùng ôi đáng yêu.

Roi trống Thầy cho con
Tiếng Bát Nhã giả giòn
Hồng chung con khai chuyển
Gia trì điểm bong…bong.

Kinh hành Thầy nhẹ bước
Hòa nhịp con theo sau
A Di Đà lục tự
Chân tâm Thầy truyền trao!

(6)

ĐÂU ĐÂY

Sáng nay chim ca bài vi diệu
Lá vàng rơi, xanh chúm chím nụ non
Mây tím bay, mây trắng vẫn còn
Thầy ở trong con từng chánh niệm
Như Vạn Hạnh và chú điệu khai sơn triều Lý.
Con gặp Thầy từ bi nơi bóng mát
Có chim, có hạt, có ruộng lúa đồng xanh
Có cam quýt, ổi xoài và hai cây bồ đề nữa
Con ở với Thầy lần lựa
Hai thời công phu, hai buổi sớm trưa
Nhịp sống hòa cùng hơi thở.
Rồi ngày Thầy ra đi
A?h sáng hóa thành bóng tối
Hoàng hôn buồn mặc áo vải trắng tinh
Chim không hót vũ trụ cứ làm thinh
Như hòa mình vào đứa con bất hạnh.

Hôm nay nơi phương trời buồn hiu quạnh
Con nhìn nụ hoa chiếc lá
Cảnh chùa xưa thấp thoáng hiện đâu đây
Con hân hoan khi thầm gọi tên Thầy!!

(7)

TRỜI KIM HUÊ

Trời Kim Huê khi tỏ khi mờ,
Chốn xưa quạnh váng như tờ tâm kinh.
Nhìn di ảnh Thầy lặng thinh,
Hay là con vẫn vô minh hôm nào?
Lời Thầy sang sảng vút cao,
Oai nghi tấn chỉ khắc vào tim con.
Bóng tùng ngã lạnh đầu non,
Đất trời suy sụp có còn chi đâu.
Pháp xưa Thầy giảng nhiệm mầu,
Giờ con chợt hiểu nghĩa câu vô thường.
Phong trần bảo tố trùng dương,
Nay thành dĩ vãng lót đường chân không.
Biết sao nói cạn tấm lòng,
Nhìn Thầy im lặng nhìn dòng thời gian.

Tình Thầy nghĩa nặng vô vàn,
Nhờ Thầy con hiểu tấm màn lợi danh.
Dương trần sanh tử tử sanh,
Thầy vui cười nói "hóa thành con ơi"!

(8)

THỌ TRÌ PHÁP

Chẳng đoái hoài lợi danh
Tỏ thấu đạo rành rành
Hoằng pháp theo Phật Tổ
Rồi trở về vô sanh.

Ngàn đệ tử gần xa
Kim Huê vẫn một nhà
Nhất tâm trao định tuệ
Lục độ lòng bao la.

Quên ngủ lại quên ăn
Lo đạo chúng muôn phần
Vững lòng trì thọ pháp
Thầy không quản khó khăn.

Sức kiệt lúc tàn hơi
Tâm trí vẫn sáng ngời
Ra đi vô quái ngại
Một bước Thầy thảnh thơi.

Từ đó con vắng Thầy
Trần hồng trụ nơi đây
Đêm ngày rèn gươm huệ
Mong báo ơn trời mây!

(9)

CON NGHE

Đầu non trăng sáng lung linh,
Soi đường đêm tối soi nghìn sanh linh.
Đời dung hợp một chữ tình,
Mà sao nghĩa nặng tám nghìn đại thiên.
Vắng Thầy trời đất ngả nghiêng,
Không gian khô héo triền miên bềnh bồng.
Con nghe lịm chết trong lòng,
Thầy đà vĩnh viễn thoát vòng hợp tan.
Dương trần nhiều nỗi gian nan,
Rảnh rang giác ngộ, đạo vàng trú thân!

(10)

TÌM ĐÂU

A?g trăng lấp lánh buồn
Thuyền từ vượt trùng muôn
Dọc ngang trời biển lớn
Sen vàng dịu muôn hương.

Như nhiên vào cõi tịnh
Lòng con trẻ ngập tràn
Thầy đi trong chín phẩm
Con ở lại trần gian.

Tìm đâu ánh trăng soi
Tìm đâu một khoảng trời
Tìm đâu người nương náu
Dắt dìu vào biển khơi
Con thấy lòng chơi vơi!

(11)

ĐÈN THIỀN

Trần gian mờ mịt u mê.
Có Thầy soi đuốc hướng về nẻo chân.
Con xưa đắm cảnh bao lần,
Thầy dìu bước một, Thầy nâng từng lời.
Kim Huê sáng tỏa trong ngời,
Có Thầy uy dũng cao vời nhân tâm.
Con mong Thầy sống ngàn năm,
Để tha những lỗi những lầm con mang.
Ô? Sao đời lại bất an,
Người con mong ước lại càng cách xa.
Đèn thiền tắt, dập ngàn hoa,
Bụi trần mờ mịt lối ra nẻo về.
Thầy đi vào cõi hương quê,
Lòng con tan nát cơn mê chất chồng.
Cúi mong Thầy với Tam Không,
Trở về độ chúng thoát vòng trần lao.
Thương Thầy con nhớ biết bao.
Nhớ Thầy con quyết ra vào độ sanh!

(12)

DÒNG PHÁP NHỦ

Trầm hương khói tỏa mờ
Chùa đây sao hiu quạnh
Lặng nhìn lên di ảnh
Thầy ơi con bơ vơ.
Lạc bước cõi dương trần
Mẹ cha cho tấm thân
Thầy mớm dòng pháp nhủ
Sao lòng vẫn bâng khuâng.

Vì con còn vô minh
Nhìn đời sanh bỉ thử
Bao lần Thầy tha thứ
Mong nối nghiệp vô sinh!

(13)

TỊCH NHƯ

Bao năm làm khách phong trần,
Bây giờ trở lại đếm dòng thời gian.
Hôm qua nắng phủ màu tang,
Ngày nay Thầy đã an nhàn hỏi thăm.
Biết bao sôi nỗi phù trầm,
Giờ trong im lặng ngang tầm thái hư.
Lòng Thầy sao vẫn tịch như,
Hay Thầy muốn nói đạo từ hôm nao.
Lòng Thầy sao sáng ngút cao
Tợ vầng nhựt nguyệt, như ao Liên Trì.
Suốt đời nguyện mãi khắc ghi,
Những lời di huấn của Thầy dạy răn!

(14)

NÀO HAY

Bao năm vắng bóng Thầy
Đời con đầy chông gai
Mới đây thành dĩ vãng
Con nào biết nào hay.

Chồng sách cũ còn đây
Tìm Thầy trong im lặng
Ra đi hay vẫn đấy
Nhìn Thầy con như say!

(15)

AI?

Cội tùng nay đã ngả
Cổ thụ đâu trú mưa
Giữa cuộc đời oi bức
Nắng hạ những hè trưa.

Tâm trí bậc trượng phu
Đuốc tuệ xóa mây mù
Bao mầm non nuôi dưỡng
Hạnh nguyện khó mờ lu.

Lời Thầy con sắt son
Tu học gắng vuông tròn
Luật kinh vào cuộc sống
Treo nhựt nguyệt đầu non.

Ai thấu nỗi niềm đau
Ai san sẻ cho nhau
Ai cho từng trái ớt
Muối cà với tương rau.

Ai cho giấc ngủ yên
Khai sáng cõi tâm thiền
Ai dạy con tỉnh thức
Những lúc mê triền miên.

Đời Thầy ngát hương lan
Thể hiện tấm lòng vàng
Muôn người luôn nhớ mãi
Sử Việt dành bao trang!

(16)

ÂN THẦY

(Con thành tâm kính dâng Thầy Minh Đức)

A? Thầy, ân bậc chỉ đường,
Theo gương Phật Tổ hoằng dương độ đời.
Đêm ngày chẳng phút lơi tay,
Cứu nhân sanh thoát sông mê ta bà.
Một lần gặp thành Phật ca,
Cho con vững bước vào ra mộng trường.
A? đức Thầy ánh thái dương,
Mênh mông biển nước sánh lường được đâu.
A? Thầy con mãi khắc sâu,
Vu Lan bái vọng đập đầu lạy ngay.
Tâm hương con thấm đêm ngày,
Một lòng khấn nguyện niệm vài trang kinh.
Mai sau dứt được tử sinh,
Thầy trò tái ngộ dệt nhìn thắng duyên!

(17)

BIỂN TRẦN NHẸ BƯỚC

(Kính dâng Cố Hòa Thượng Thích Huệ Hưng)

Thầy đi con tiếc vô vàn,
Hồng trần khóc tiễn, trần gian ngậm ngùi.
Riêng con sao vẫn sụt sùi,
Biết rằng qui luật tới lui chuyện thường.
Vắng Thầy ai mở giảng đường,
Mở thêm lớp học mở trường độ sanh.
Chuyên trì giới thể tinh anh,
Khuyên răn sách tấn ngọn ngành chi li.
Ơn Thầy con mãi khắc ghi,
Đức cao muôn tột sánh bì không gian.
Từ nay sóng vỗ bạt ngàn,
Hành trình vạn nẻo đạo vàng con nương.
Thầy soi sáng tỏ đêm trường,
Biển trần nhẹ bước Tây phương Thầy về!

(18)

TRÁI TIM THẦY

Sáng ngày con đi học
Thầy cho con cơm ngon
Trưa về giờ cúng ngọ
Đậu hủ xà lách son.

Tô canh Thầy vẫn trong con
Vẫn ngọt như thầy còn hiện hữu
Cơm thơm Thầy vẫn trong con
Dưỡng nuôi con từng giọt máu
Và tất cả từ trái tim Thầy!

(19)

KHAI THÔNG

Xưa con mãi rong chơi
Lăng xăng giữa chợ đời
Nào lên non xuống biển
Chưa một lần thảnh thơi.

Duyên lớn con gặp Thầy
Xuất gia thành Thích tử
Noi theo chư tiền bối
Sanh tử dứt vòng xoay.

Lời Thầy ôi mênh mông
Nước cam lồ lịm ngất
Con không còn thắc mắc
Con không còn nghênh ngông.

Thầy như nước dòng sông
Khai thông suối đầu nguồn
Bao cỏ cây lúa mạ
Xanh mướt đẹp trùng muôn!

(20)

BÀI BẤT NHỊ

Thầy cho con trái quýt
Đỏ ngọt thật xinh xinh
A? vào thành chất đạm
Nuôi dưỡng trí thông minh.

Thầy cho con cam lựu
Nước ngọt như cam lồ
A? vào thành tịnh thủy
Diệt tuyệt tham sân si.

Thầy cho con xoài chín
Thơm dịu da ửng hồng
A? vào thành chất đạm
Như lúa mạ thần nông.

Thầy cho ngọc như ý
Màu lan tỏa lung linh
Đẹp hơn san – hổ phách
Tâm vững lòng trung trinh.

Thầy cho bài bất nhị
Bảo con cố thuộc lòng
Thỏng tay vào sanh tử
Dạo chợ đời thong dong!

(21)

BÀNG HOÀNG

Sao sáng lòng con đã mất
Trăng trong rồi cũng không xanh
Còn đâu nữa Thầy cao cả tinh anh
Nay vĩnh viễn trong hợp tan thành bại.

Dương trần lắm trớ trêu
Hung tin đến buổi chiều
Tang tóc buồn đìu hiu.

Không cắt ruột vẫn đau
Không đụng gan vẫn bầm
Không sờ vào tâm khảm
Sao lòng thấy xa xăm.

Mắt nhắm lệ sao tuôn
Loay hoay muốn về nguồn
Trời nay sao nghiên ngả
Tìm Thầy ôi trùng muôn.

Thân con như lịm ngất
Hơi thở nghẹn từng cơn
Vũ trụ dường sụp dổ
Xa Thầy buồn nào hơn.

Đường đời lắm chông gai
Thân con còn nhỏ dại
Bao bảo tố ngày mai
Con biết cậy nhờ ai.

Bàn hoàn con tỉnh lại
Tự phản chiếu tâm hồn
Như ngày Thầy tươi trẻ
Như ngày tết cành mai.

Chập chững bước con đi
Lời Thầy dạy khắc ghi
Tham giận là nguồn cội
Nhọc nhằn đời một khi.

Chí lơn nuôi dạy con
Vuông tròn Thầy vun đắp
Tình Thầy mênh mông quá
Như biển rộng đầu non.

Bao năm vắng bóng Thầy
Đời con còn chông gai
Cúi đầu tâm khấn nguyện
Có Thầy tại nơi đây!

(22)

CÁT bụi THỜI GIAN

Bóng cũ nay còn đâu
Hạc trăng đã bay màu
Từng chở che con trẻ
Từng nuốt lệ thương đau.

Cây vú sữa còn đây
Thầy vun bón đêm ngày
Khi nở hoa kết nụ
Thân Thầy ở trên cây.

Tự tay Thầy hái trái
Tự tay Thầy gọt xay
Rủi thay cành khô gãy
Con giận điều không may.

Thầy cao vợi như non
Bao nghiệp chướng tiêu mòn
Dung hòa trong thánh hạnh
Ban tiếng ngọc vàng son.

Đời Thầy đẹp trần gian
Nối nghiệp ánh đạo váng
Tinh cần siêng tu tập
Qua cát bụi thời gian!

(23)

PHẢI THUỘC KINH

Nhớ lúc ban sơ
Tâm trí lu mờ
Thầy khai huệ lực
Con rõ thiền cơ.

Con còn ấu thơ
Đủng đẳng theo Thầy
Khi vui lúc tủi
Lời Thầy bên tai.

Thầy đi chứng minh
Con xin theo Thầy
Tươi cười thầy bảo:
"Con phải thuộc kinh."

Chí lớn con mang
Từ lúc vắng Thầy
Hành trình con bước
Hành đạo dọc ngang!

(24)

CAO VỢI

(Kính dâng cố Hòa Thượng Thích Huệ Hưng)

Thầy đi vũ trụ nghiêng tàn,
Trời mây ảm đạm lệ càng chứa chan.
Đầm sen dừng bước Huệ Quang,
Khóa thiền nay khóa, bóng quang không còn.
Con nhìn xa tít đầu non,
Trăng sao thiếu sáng héo hon âu sầu.
Lăng Nghiêm Đại Định còn đâu,
Yết Ma Yếu Chỉ canh thâu nghiên tầm.
Ơn sâu cao vợi ngàn năm,
Suốt đời phục vụ tiếng tăm thơm lừng.
Con tu được Thầy vui mừng,
Lời Thầy khuyên dạy lòng đừng kiêu căng.
Cách ăn mặc, cáh nói năng,
Phải theo giơi?luật chuyên cần tinh nghiêm.
Thầy đi thuyền ắt đắm chìm,
Ô? tài công giỏi con tìm đâu ra.

Đức độ Thầy tỏa hương xa,
Như dòng sông ngọt đậm đà tình quê.
Xin Thầy rảo bước trở về,
Khai thông đạo tục đề huề nhân luân!

(25)

SẦU VƯƠNG

Cát bụi mờ vũ trụ
Đất lỡ hồn nát tan
Thầy an nhiên nhi hóa
Con rối bời ngổn ngang.

Vô thường tức thị thường
Lời Thầy con làu thuộc
Khi Thầy vào muôn phương
Nơi con lòng sầu vương!

(26)

CHÉN THUỐC

Lòng nén lòng nuốt lệ
Tâm vẫn mãi bên Thầy
Dù Thầy ngồi chín phẩm
Con vẫn thấy Thầy đây.

Thầy đại sĩ đại hùng
Vượt phong ba sóng gió
Mặt đón mặt tử thần
Mà Thầy vẫn ung dung.

Chén thuốc Thầy cho con
Đắng ngọt… vẫn vuông tròn
Không Thầy là con đã
Ra tận cõi đầu non.

Mắt sáng Thầy cho con
Tâm kiên quyết một đường
Dù trải bao sanh tử
Con giữ dạ sắt son!

(27)

XA XĂM

Vẫn biết đời là mộng
Vô thường bóng chớp tan
Hoa tươi để rồi tàn
Thầy đi đời gian nan.

Ruột gan đứt từng đọan
Nước mắt không ngừng tuôn
Đó đây vẫn ngang tầm
Sao con thấy xa xăm!

(28)

THIÊN THU

Ngắm nhìn mây trắng bay
Tay nhặt từng chiếc lá
Thầy tiếng kêu giục giã
Đưa con thoát trần ai.

Con đắm trong nhân ngã
Luân lạc phương trời xa
Sương mù giăng mờ lối
Thầy biến hết thành hoa.

Ra đi nơi viễn xứ
Lạc loài trong đam mê
Thầy cho con hơi thở
Như dắt con trở về.

An vui nơi chốn cũ
Hoa phượng nở đầu thu
Hồng chung chuông ngân mãi
Như ân Thầy thiên thu!

(29)

ĐẠI THỌ

Cho con hạt giống Bồ đề,
Cho con đôi cánh bay về trời xa.
Mới hay trong cõi người ta,
Thầy là hiện hữu ngàn hoa sáng ngời.
Tâm không, sao quá tuyệt vời,
Như cây đại thọ che đời con đi.
A? sâu con mãi khắc ghi,
Sông kia cạn nước không gì cạn tâm!

(30)

BAO NĂM

Bao năm hoằng pháp lợi sanh,
Bao năm khổ hạnh chẳng lành tấm thân.
Đóa sen ngát tỏ dương trần,
Tu di đứng vững một vầng trời nam.
Bao năm bồ tát nguyện làm,
An tâm khai trí vẫn cam phận nghèo.
Thầy giàu giới hạnh trong veo,
Xem tuồng ảo hóa bọt bèo sắc không.
Đất trời trời đất mênh mông,
Tự nhiên suy sụp bảo giông tan tành,
Thầy vào cảnh giới tịnh thanh!

(31)

BÓNG MÁT

Chuông ngân đêm thanh vắng
Lời Thầy niệm chơn kinh
Hóa thân hành Bồ Tát
Cứu độ bao sinh linh.

Đâu đây hương thơm ngát
Đâu đây áng trăng xinh
Đâu đây tình ngào ngạt
Đâu đây ánh quang minh.

Thầy mở lối con đi
Tay nâng niu từng bước
Bao khổ tâm xuôi ngược
Cho con dứt tham si.

Nước mắt hóa cam lồ
Sương rơi thành châu báu
Thân Thầy tàng cổ thụ
Bóng mát che đời con!

(32)

LỜI THẦY

Muôn đời cao đức hạnh
Bậc Thầy con kính yêu
Muôn đời về nẻo chánh
Lời thầy dạy cao siêu.

Ai cho con sữa pháp
Ai ấp ủ niềm tin.
Ai người bao thao thức
Dạy con dứt vô minh.

Ai khai linh tâm trí
Bên cạnh buổi trưa hè
Chiếc võng đưa cót két
Thầy cười như chở che.

Mông Sơn con làu thuộc
Di Đà Thầy bảo ôn
Hồng Danh con tự học
Thầy rằng: "con đã khôn."

Mười lăm tuổi đăng đàn
Sa di vâng lãnh thọ
Từ nay đời con khó
Như mười giới con mang.

Ngày lại tháng ngày qua
Tinh thần Thầy nâng đỡ
Vật chật Thầy lo xa
Để con không bở ngỡ
Thăng trầm con bước qua!

(33)

TRẦN HỔNG

Những cơn gió lốc cuộc đời,
Chưa bằng con trẻ không lời Thầy khuyên.
Cội tùng ngả ánh đèn nghiêng,
Trần hồng quyến gió trăng nghiền thành tro.
Sanh ly tử biệt như trò,
Sao lòng con vẫn đắn đo bồi hồi.
Thầy lánh mặt hay mất rồi,
Để con khổ sở mồ côi một mình.
Bàn hoàn rơi lệ giật mình,
Mịt mù hai nẻo nhân sinh mộng trường.
Suốt đời giảng đạo hoằng dương,
Dung thông tam nghiệp vạch đường con đi.
Oai nghi dung mạo từ bi,
Ơn sâu cao cả sánh bì thái sơn.
Thương Thầy tự độ là hơn,
Theo gương đức hạnh chẳng sờn gian nguy!

(34)

DI NGÔN

Đời con bao hoạn nạn
Đời con nhiều gian nan
Con không thèm ta thán
Con không thèm than van.

Con ra đi tưởng chừng như vô định
Không ngày về không hướng tương lai
Không một ngày mai.
Nhưng không quá mười ngày
Con nhận quà trên tay
Nào tiền, nào thuốc, nào áo, nào quần
Khăn tắm, khăn tay với vài hủ muối
Lòng con không phai.
Con nhớ muối Thầy làm
Ngon, mặn
Nhưng sao con thấy ngọt
Lịm ngất tâm con.
Tình thiêng liêng
Gói đựng nghĩa Thầy trò
Bao nỗi đắn đo cách núi ngăn đò
Thầy dứt sạch.
Hơn mười năm sau
Ngày Thầy bệnh con trở về săn sóc
Thầy la con
Sao không lo học lập thân
Bao việc nặng nhẹ xa đến gần
Đều có người giao phó.
Thầy chỉ muốn giao con một điều khó
Phục vụ tổ đình
Báo bổ đàn na
Xả thân lập nguyện vào ra
Lấy vũ trụ làm nhà
Dùng nhu hòa làm giới.
Lời dạy thiêng liêng
Lòng Thầy cao vợi
Tâm sáng muôn trùng
Con bé nhỏ ngại ngùng
Khó đảm đương Phật vụ.
Thầy rầy con tâm không nên do dự
Chí quyết làm tất sẽ phải thành công
Con phải vững tâm
Bền chí một lòng
Không phụ công tổ tông nuôi dưỡng.
Bao năm qua lòng con còn vất vưỡng
Nhận "di ngôn" sao vẫn thấy ngượng lòng
Đức tài chưa đủ
Dám đâu nối nghiệp cha ông
Tâm chưa vững làm sao dịu lòng bá tánh!

(35)

DÂNG THẦY

Bao năm lặn hụp sông mê,
Nhờ Thầy dẫn dắt đưa về cõi êm.
Bao năm chìm đắm trong đêm,
Hết lòng Thầy độ con tìm nẻo ra.
Nhờ Thầy con vững đường xa,
Thiền quang nương bóng, bảo tòa nương thân.
Nước non đã bấy nhiêu lần,
Giờ này Thầy đã xa dần con đi.
Xuân về tết đến mà chi,
Lòng con hiu quạnh thầm thì vắng ai.
Chân con bước xuân khứ lai,
Kìa Thầy đỉnh đạt liên đài chứng minh.
Lời thầy dạy mãi khắc in ,
Sâu trong tâm khảm vạn nghìn khó phai.
Độ sanh chúng thoát trần ai,
Nhớ ngày thất thất hương bay dâng Thầy!!

(36)

HOA BÁT NHÃ

Mẹ đã ngủ ngàn thu ngon giấc
Con sớm hôm niệm Phật tụng kinh
Địa Tạng, Vu Lan hồi hướng phóng sinh
Đem công đức kết thành hoa bát nhã.
Mẹ nằm êm giữa miền đất lạ
Có suối pháp hòa lẫn tiếng chim ca
Mẹ an hưởng hương hoa miền tịnh cảnh
Con nơi đây phút chạnh lòng cô quạnh
Nương đạo vàng, nương sức mạnh nội tâm
Cõi trần thế ta bà con nhẹ bước!

(37)

CÁNH ĐỔNG TUỒI TRẺ

Mẹ đi vắng để chiều thêm cô quạnh
Mắt cay cay, ô! Nước mắt ràn tuôn
Mẹ đi vắng là Mẹ đã về nguồn
Cùng trời đất đốt hương dâng cúng Phật.
Bàn thờ mẹ hương hoa thơm bát ngát
Như đồng xanh ngào ngạt lúa mơn xanh
Con dẫu chạy khắp cánh đồng tuổi trẻ
Vẫn loanh quanh trong tiếng Mẹ dỗ dành.
Đêm nay gió se lòng con trẻ
Đốt lửa thiêng hơ nóng lại đêm dài
Lạy ngàn lần chắp tay trước mẹ
Cho lửa hồng sưởi ấm đến ban mai!

(38)

THẮM TƯƠI

Tháng ngày cơn gió thoảng
Mây tan hợp, hợp tan
Chỉ tình thương của Mẹ
Là thánh nhạc ngân vang.

Lửa bập bùng chiếu sáng
A? như nắng bình minh
Tâm hồn con tỏ rạng
Nhờ ân đức dưỡng sinh.

E? đềm một dòng chảy
Những buồn vui đi qua
Đăm chiêu nhìn mắt mẹ
Sáng rực một rừng hoa.

Góc buồn chim non hót
Thoảng dịu hương ấm êm
Nụ hồng con dâng Mẹ
Thắm tươi màu con tim!

(39)

ĐÓA CÚC NỞ VÀNG

Tà dương soi bóng trùng dương
Chấp tay con đốt nén hương cõi lòng
Nước xanh giờ đã xoay vòng
Nhưng tình của Mẹ vẫn dòng sông Như
Vô thường cho đến Thái Hư
Chân tâm lặng lẽ tịch như không lời
Đá xưa nay đã rêu mờ
Bát hương nghi ngút khám thờ nghiêm trang
Vườn trong đóa cúc nở vàng
Mưa rơi cho thắm hai hàng lệ con!

(40)

KHI CÓ MẸ

Chuyện đời con quên được
Khi có Mẹ bên mình
Trần gian con bỏ được
Khi còn ánh quang minh.

Biển đông con ngăn được
Khi có Mẹ bên mình
A?h trăng con múc được
Khi Mẹ trao niềm tin.
Não phiền con dứt được
Khi Mẹ cười lung linh!

(41)

BÌNH LINH DƯỢC

Mẹ! Con gọi Mẹ thân thương ấm áp
Xóa khổ đau trầm thống chốn trần gian
Dịu tâm con trong những lúc bất an
Hướng tất cả về đạo vàng vi diệu
Bao điều khuấy nhiễu
Lắm nỗi chông gai
Năm tháng giờ ngày
Con cần bàn tay Mẹ.
Mẹ ban ân đức cứu sinh
Như thánh nữ Quan A? với bình linh dược
Mỗi cử chỉ làm sao con quên được
Mẹ mất đi vắng dáng vẻ dịu hiền
A?h mắt Mẹ tỏa sáng khắp ba miền
Lời di huấn thiêng liêng cao cả.

Con giữ lòng con như Tịnh xá
Như chùa am nạm ngọc đất trời
Mẹ cho hoa trái cuộc đời
Cho tình tổ quốc cho lời quê hương
Cho con trọn nghĩa yêu thương
Cho con nghị lực trên đường tương lai!

(42)

THĂM MẸ

Ngày về quê thăm Mẹ
Nghẹn lòng con hỏi Mẹ đâu rồi
Mẹ có biết đêm ngày con trẻ
Cầu mẹ hiền nhẹ bước tọa đài sen.
Ngày về quỳ bên mộ Mẹ
Đốt nén nhang lòng lặng lẽ nhìn Người
Hương thơm lan khắp đất trời
Tình Người phủ kín cả đời con đi
Nhớ Mẹ lúc sinh tiền lam lũ
Tần tảo sớm hôm vất vả vì con
Mẹ khuyên con "tu học vẹn tròn
Độ bá tánh nhân sinh lạc lối!"
Con còn nhớ hôm nào Mẹ dạy:
"Lập chí tu thân giữ vững đời trai"
Mẹ mong con có một ngày mai
Tươi sáng đạo rạng danh nòi giống!
Đời của Mẹ đã thành bài học sống
Đức hy sinh tợ sông nước khơi nguồn
Bao nỗi đắng cay Mẹ chẳng chút u buồn
Lắm lời sỉ vả Mẹ chưa từng ta thán.
Mẹ thầm lặng quên bao điều ngao ngán
Khó nhọc trùng muôn Mẹ vẫn an nhiên
Đau bứt ngặt, lúc cảm sốt thương hàn
Mẹ đều dấu, mĩm cười khi con hỏi!
Con có lỗi, mẹ ơi xin tạ tội
Xin Mẹ hiền hiển hiện chứng minh
Cúi đầu lạy Mẹ chúng sinh
Con đi trọn kiếp, trọn tình đạo hoa!!

(43)

MẸ MÃI TRONG CON

Mưa đêm nặng hạt lòng thêm nhớ
Nhìn không trung tang tóc não nùng
Xin Mẹ về cho con khỏi nhớ nhung
Tâm quảng đại bao dung trời biển.

Con nhớ Mẹ nhớ lời thánh thiện
Như trăm hoa đua nở lúc xuân về
Khi con ở một phương trời lận đận
Mẹ chạnh lòng trăn trở về con
Bao buồn đau cho sức lực hao mòn
Dáng xuân sắc môi son hồng phai nhạt.

Mẹ có già tuổi xuân có mất
Nhưng trong con mẹ mãi thanh xuân
Con là mẹ của một thời thiếu nữ!

(44)

KHÔNG PHAI NỖI NHỚ

Đêm nằm đếm giọt sao rơi
Vẳng nghe tiếng Mẹ ru đời con đi
Tảo tần Mẹ chẳng ngại gì
Khoai lang phần Mẹ, bánh mì phần con
Miễn sao con trẻ vuông tròn
Trả ơn Thầy tổ, trả tình non sông
A? dưỡng dục thật mênh mông
Cù lao chín chữ vẫn đồng chữ tâm
"Ráo con lăn, ướt mẹ nằm"
Tình Người chồng chất cao thâm ngời ngời
Cho dù sóng biển trùng khơi
Không phai nỗi nhớ ngàn đời Mẹ ơi!

(45)

DÂNG MẸ

Ríu rít chim non ca
Nắng xế hay chiều tà
Lòng tự dưng se thắt
Con nhớ mẹ diết da.

Nẽo đường bóng nghiêng nghiêng
Con đây vẫn bình yên
Trong Mẹ hoa cùng lá
Hòa khung trời trang nghiêm.

Nơi đây bao lá rơi
Nhớ Mẹ thốt nên lời
Thật lòng con yêu Mẹ
Kiếm tìm khắp mọi nơi

Ơ? Mẹ đã đi xa
Qua bao dãy ngân hà
Liên hoa cao chín phẩm
Dâng Mẹ một cành hoa!

(46)

CON NHỚ

Mây trắng đi lâng lâng
Con đưa tay với tới
Mẹ ra đi buâng khuâng
Bao lần con mong đợi.

Tối nay bưng chén cơm
Lại thấy dáng ai gầy
Tảo tần bên nương rẩy
Cả cuộc đời lây quây.

Con nhớ rõ thân hình
Lớn, cao mà mảnh khảnh
Dịu dàng trong lời nói
Thục nữ lòng trung trinh.

Con nhớ Mẹ tuyệt vời
Từng dáng đi cách đứng
Hơi thở Mẹ ra vào
Thơm ngọt chân trời xa
Con nhớ Mẹ, Mẹ ơi!

(47)

MẸ CHO

Xuôi ngược bốn phương trời
Chiều nay lòng nhớ Mẹ
Mới hôm nào còn bé
Giờ con hơn ba mươi.

Bao mùa xuân Mẹ trao
Bên mảnh vườn luống mía
A? ơ con yên giấc
Mẹ dạy con ca dao.

Mẹ cho con mùa xuân
Cho con biết thương yêu
Dù đời bao thù oán
Đâu đây tiếng chim kêu.

Mẹ cho con bình minh
Vào đời đầy nhân bản
Biết lắng nghe ta thán
Biết chia xẻ lầm than.

Mẹ cho cánh hoa tươi
Cho con dòng máu Việt
Tròn gìn câu đạo nghĩa
Đất nước hóa thành Người!

(48)

MẸ LÀ

Mẹ là ngàn hoa nở
Là giấc mộng đêm xuân
Là gió hương đồng nội
Cho nhân thế tỉnh bừng.

Mẹ là áng trăng soi
Sao Bắc Đẩu sáng ngời
Xóa tan bao trần lụy
Cho con hết đơn côi.

Mẹ là nhánh hương lan
Thơm ngát cả xóm làng
Trọn tình cùng lân xứ
Trọn nghĩa với thời gian.

Mẹ là nước là non
Cho con trẻ vuông tròn
Hình hài con có được
Muôn đời dạ sắt son.

Mẹ là phút bình yên
Là hoa thắm cuộc đời
Thiên thu tình Mẹ đẹp
Như cõi trời Phạm Thiên!

(49)

QUYẾT TU

Tháng bảy ngày rằm mỗi năm
Sắm hương hoa quả thành tâm cúng dường
Nguyện cầu phụ mẫu song đường
Não phiền dứt sạch tỏ tường sắc không
A? cha mẹ trĩu trong lòng
Quyết tu giải thoát mới mong đáp đền!

(50)

CÕI ẤY

Đêm vắng ngậm ngùi thương nhớ
Mà con cứ ngỡ bao ngày
Khói vàng còn vương trên trán
Con nhỡ Mẹ ở bên đây
Chiếc võng trưa đưa hiu hắt
Tháng ngày mòn mỏi chờ mong
Bao năm khổ công đèn sách
Cho Thầy, Mẹ vững tâm hồng.
Bao mùa cam quýt đơm hoa
Mẹ già quanh quẩn bên nhà
Nắng chiều chói nơi khóe mắt
Mẹ ngồi trông con phương xa
Con về dòng đời đổi khác
Mưa ngâu ướt chỗ Mẹ nằm
Khói hương ấm nơi lòng đất
Mẹ vào cõi ấy xa xăm!

(51)

SAO HẾT ƠN ĐẤT TRỜI

Miền Tây lúa mạ xanh đồng,
Cữu Long sóng vỗ ngọt dòng sông xưa.
Mẹ con chẳng quản sớm trưa,
Suốt đời lam lũ nắng mưa chẳng sờn.
Công ơn Mẹ nói gì hơn,
Mẹ trao đức hạnh nghĩa nhơn con nhờ.
Sao con lại quá hững hơ,?br> Không chăm sóc Mẹ những giờ Mẹ đau.
Thương con Mẹ vẫn ngọt ngào,
Mẹ nâng từng bước cho con vào đời.
Nói sao hết ơn đất trời,
Một lòng tu học theo lời mẹ khuyên!

(52)

THÀNH TÂM CHÚC NGUYỆN

Bao giờ khắc đều là rằm tháng bảy
Nén trầm hương dâng cúng Mẹ hằng ngày
Khói lam chiều như vang vọng đâu đây
Lời kinh tụng tâm bay vào đại thể.
Con khát vọng trong lời chúc nguyện
Cầu Mẹ hiền đến nơi ở bình yên
Không nhọc nhằn không bợn chút ngã nghiêng
Trong thực tại tâm thiền con ẩn hiện.
Kính lạy Phật lòng thành con chúc nguyện
Đường đao binh thế giới dứt oan khiên
Tỉnh tâm bình lặng chẳng chút đảo điên
Để đạo hiếu gắn liền trong thánh hạnh!

(53)

MẸ THIÊNG LIÊNG

Mẹ đi bao khói sương
Rưng rưng khóc vô thường
Di Đà kinh con tụng
Sao lòng lại vấn vương.

Năm tháng vẫn tàn phai
Tóc đen đã bạc màu
Má hồng môi khô hốc
Và đau khổ vì ai.

Bao lần con điểm chuông
Hoa khô nở bên đường
Đêm nay cùng thao thức
Tiễn người của ngàn thương.

Con không phải Mục Liên
Bao thần thông quảng đại
Con không phải thần tiên
Với tâm hồn vô ngại.

Con là con của Mẹ
Chỉ có một tình riêng
Chấn động cả đại thiên
Chấn động suối cam tuyền
Mẹ vô lượng vô biên!

(54)

VU LAN DÂNG MẸ

Con nghe tiếng vọng Vu lan,
Ngồi buồn nhớ Mẹ bàng hoàng mưa ngâu.
Ngày Mẹ đi con nguyện cầu,
Mẹ về bên ấy âu sầu tiêu tan.
Dương trần còn mảnh hồn hoang,
Đã bao lần khóc tạ tàn trong đêm.
Hoa trong biển lửa dịu êm,
Hắt hiu nhụy trắng bên thềm đau thương.
Con dâng Mẹ khói trầm hương,
Con dâng mẹ những tình thương ngọt ngào.
Vu lan đến hãy thương nhau,
Hoa hồng thành khẩn xin trao cho người!

(55)

CON ĐỨNG

Con đứng giữa trời xa vắng
Bâng khuâng lòng nhớ mọi điều
Con đứng giữa chiều tỉnh lặng
Cúi đầu lạy Mẹ kính yêu.

Con đứng giữa ngàn hoa nở
Bừng khai trong đất thiêng liêng
Con đứng sao lòng bỡ ngỡ
Đất trời trời đất ngã nghiêng.

Con đứng trên mầm sống mới
Hương nồng thoảng mát đâu đây
Con đứng trong tim của Mẹ
Hồn con hạnh phúc tràn đầy!

(56)

SUỐI TRĂM NGUỔN

Hẩm hiu một kiếp mỏi mòn,
Tuổi xanh khuất bóng có còn gì đâu.
Mẹ già thức suốt canh thâu,
Nuôi con khôn lớn mái đầu bạc phai.
Mùi thơm Mẹ đắng mà cay,
Nhưng dòng sữa ngọt đêm ngày mãi tuôn.
Tình của Mẹ suối trăm nguồn,
Sông dài biển rộng chảy dồn về con!

(57)

THẦM LẶNG

Bao nhiêu năm Mẹ âm thầm dệt gấm
Không phải gấm A? độ, Hà Nội
mà gấm của thiêng tình.
Bao nhiêu năm Mẹ âm thầm tạc tượng
Từ bùn đất sình non
Mẹ đã biến thành hình.
Bao năm qua Mẹ âm thầm đúc chuông
Không phải chuông Trấn Quốc, Thiên Mụ
Mà là chuông tỉnh thức
Giục giã lòng con quyết chí tu hành.
O?! Đóa sen vàng oai nghi sáng lạn
Hương tuyệt vời bay khắp cả ngàn năm
Sóng nước trùng muôn xa xăm dịu vợi
Con thấy gần, gần lắm Mẹ ơi!

Sông dẫu cạn nhưng tình người không cạn
Đá có mòn nhưng Mẹ vẫn sắt son
Một lòng tần tảo vì con
Mênh mông tình biển cao vời non xanh!!

(58)

VẠN NGHÌN THIÊN HOA

Mẹ hiền như gấm như hoa,
Như mây trắng nõn không pha chút bùn.
Đời bao giông tố chập chùng,
Tình sâu vô tận, tận cùng thái lai.
Tình người có một không hai,
Như hoa sen trắng như lài xinh xinh.
Thiên thu không đựng hết tình
Bao dung Mẹ kết vạn nghìn thiên hoa!

(59)

TỈNH GIẤC

Mê mãi gió phong sương
Mê mãi nhưng con đường
Giật mình nay ngó lại
Mẹ mòn mỏi quê hương.

Trải thời gian tóc trắng
Thân mẹ nay yếu gầy
Trông con từng năm tháng
Con vẫn bước theo mây.

Bao quảng đời phong ba
Bao giông tố can qua
Vui cười Người hoan hỷ
Lòng Mẹ thật bao la.

Giờ đây con đã lớn
Từng nhịp bước vào đời
Thì Người ra thiên cổ
Lòng buồn con chơi vơi!!

(60)

XIN MẸ CHỨNG TRI

Mẹ ru con bằng tình ca bát ngát
Bằng máu trong tim chan chứa nỗi niềm
Mẹ ru con như trùng dương dào dạt
Sâu thẳm tận cùng động lắng lời thiêng.
Nay đất khách quê người lòng con bỗng
Thèm tiếng mẹ ru như thưở mới lọt lòng
Nghĩa tình quê Mẹ da diết mênh mông
O? sống động và không bao giờ mất.
Dặm đường dài con mãi bước thong dong
Để hiểu vinh hư, để lòng thêm cứng
Nhưng tiếng Mẹ đã làm con mềm nhũn
Muốn quay về quỳ bên mộ Mẹ yêu.
Dù tháng bảy mưa ngâu lòng con giục bước
Xếp bút nghiên để mơ ước một điều gì
Lòng ai đó mong cầu bờ Ô thước
Nhưng trong con chỉ xin Mẹ chứng tri!!

(61)

MẸ ĐI

Mẹ vào cõi hoàng hôn
Sương trắng đầy vạn nẻo
Sắc hoa lòng khô héo
Lần về bóng cô thôn.

Nét thiếu nữ tàn phai
Qua năm tháng đêm ngày
Vết nhăn trên trán mẹ
Là bóng đời chua cay.

Mẹ đi đầy khói hương
Bông huệ trắng bên đường
Y vàng Tăng Ni tiển
Mẹ hầu đấng pháp vương!

(62)

HƯƠNG MẪU TỬ

Hương trầm nào có ngát hương,
Hương tình mẫu tử mới hương nồng nàn.
Hương đời rồi cũng tro tàn,
Hương lòng sáng mãi Niết Bàn thánh hương.
Mẹ cho con trọn tình thương,
Tâm vô quái ngại ngọt dường mía lau.
Dẫu con đếm được trăng sao,
Cũng không đếm nỗi ngọt ngào Mẹ ru!

(63)

ÁNH ĐẠO TÂM VÀNG

Mẹ già hóa hóa sinh sinh,
Bao năm khổ nhọc nặng tình, tình thâm.
Mới đây mà đã bặt tăm?
Không, biển mặn vẫn ngàn năm trùng trùng.
Vẫn thầm lặng lẽ nhớ nhung,
Đứa con lưu lạc không cùng thời gian.
Mẹ già ánh đạo tâm vàng,
Vun trồng sự sống cho đàn con thơ.
Trời cao còn lúc hững hờ,
Chớ lòng của mẹ chưa giờ lặng yên.
Nơi đây thắp đuốc con tìm,
Mầm non của đất tình thiêng của trời.
Thân tâm con đã rã rời,
Vẫn mang tiếng khóc một đời Mẹ ơi!

(64)

HƯƠNG TÂM

Lung linh ánh nến trong đêm,
Khói hương trầm quyện vào niềm thương đau.
Mới hôm nào Mẹ ra vào,
Mà nay mẫu tử xa nhau nghìn trùng.
Vẫn nghe tiếng khóc não nùng,
Như tim như máu chập chùng non cao.
Thương nhớ mẹ luống nghẹn ngào,
Thành tâm nung nấu thoảng màu hương tâm.
Đem dâng đến chỗ Mẹ nằm,
A? êm tình mẹ hương trầm ngàn sau!

(65)

TÌNH MẸ

Sóng vỗ biền trùng dương
Tình mẹ lớn khôn lường
Dù biển sâu cạn nước
Mẹ không ngớt yêu thương.

Lời mẹ vọng đâu đây
Ru con suốt đêm ngày
Mỏi mòn mong con lớn
Dù phải chịu đắng cay.

Dòng nước mắt mẹ rơi
Lịm ngất nói không lời
Như sông kia êm ả
Thì thầm điệu à ơi!

(66)

VU LAN BÁO HIẾU

Chuông chùa lặng lẽ đong đưa,
Dõi theo tiếng hạt sầu mưa não nùng.
A? dương hai nẻo ngàn trùng,
Bóng từ đã ngã cội tùng trước sân.
Tuy xa mà Mẹ vẫn gần,
Định tâm con thấy mẫu thân hiện tiền.
Vu Lan kinh tụng gieo duyên,
Nghĩa ân tỏa sáng tâm thiền lắng sâu.
Lòng thanh thản hết âu sầu,
Thong dong con bước qua cầu nhị nguyên.
Đóa hồng thơm ngát trăm miền,
Trắng, xanh cũng vẫn tình thiên ngàn đời!

(67)

RA KHƠI

Trăng khi tròn khi khuyết
Mẹ như vầng thái dương
Sáng trong và bất diệt.

Mùa thu chỉ một mùa
Chợt đến rồi chợt đi
"Gió mùa thu" của mẹ
Thổi bốn mùa vân vi.

Hoa tươi rồi cũng héo
Hương thơm rồi cũng tan
Hoa tình thương của mẹ
Bát ngát ngược thời gian.

Làm sao con nói được
Mẹ yêu thương ngàn đời
Lấy gì bù đắp được
Ngày Mẹ con ra khơi!

(68)

CÁNH CÒ

Dù lam lũ Mẹ vẫn cười bình dị
Những trưa hè hay những tiết đông sang
Con sống lại những ngày thơ dại ấy
Cánh cò bay, bay lả tận mênh mông
Chở cay đắng, chở bao điều nặng nhọc
Cho quả lành mận ngọt, đào xinh xinh
Cỏ mướt xanh như vội bước vô tình
Chút hương thoảng ánh quang minh rạng rỡ!

(69)

TIẾNG MÕ VU LAN

Ngẩn ngơ dạo gót sân trường,
Đếm từng chiếc lá vàng thương rụng dần.
Xuân thu tròn khuyết bao lần,
Xa quê nhớ mẹ muôn phần quạnh hiu.
Chuông chiều thong thả thừng hồi,
Quặn sầu nhung nhớ, đứng ngồi không yên.
Con nhớ Mẹ, nhớ tình thiêng,
Nghe lòng trống vắng bên triền cỏ hoang.
Lắng trong tiếng mõ Vu Lan,
Một thời kinh tụng vơi tan nỗi sầu!

(70)

THẮP ĐUỐC
Mẹ nằm yên bên bờ hoang vắng
Hay Mẹ về trong nắng hoàng hôn
Vườn sau phủ một màu tang trắng
Con một mình lặng lẽ chốn cô thôn.
Ngày ra đi Mẹ còn căn dặn
Hãy bền tâm cố gắng một con đường
Dẫu gặp nhiều giông tố đau thương
Tự thắp đuốc soi đêm trường sáng lối.
Lời châu ngọc con giữ gìn không dời đổi
Mẹ an tâm vào cõi tịnh thiền
Đóa sen nơ,?Mẹ an nhiên nhi hóa!

(71)

HÀNH TRÌ HOA CHÁNH BÁU

Gió nhẹ thổi đong đưa trúc biếc
Phất phơ bay tà áo mới Mẹ may
Ngát trong tiếng trống đâu đây
Tiếng kinh trầm bổng báo ngày Vu Lan.
Con lạy Phật âm thầm con khấn
Lạy đại từ đại lực chứng minh
Đức Mục Liên mầu nhiệm oai linh
Cứu sanh chúng an bình trong sáu nẻo.
Lòng thanh tịnh tâm chúng Tăng trong trẻo
Đức từ hòa huệ nhãn sáng bừng
Phật pháp vô biên, vô lượng soi đường
Độ bá tánh nương theo thánh giáo.
Con lạy Phật tâm thành, lòng hiếu thảo
Để đất trời chuyển vận lẽ huyền vi
Sáng đạo độ đời dứt bặt tham si
Cho tất cả hành trì hoa chánh báu!!

 

Chân thành cảm ơn Sư cô Hằng Liên và Đạo hữu Bình ansơn đã gởi tặng phiên bản điện tử tập thơ này

 

--- o0o ---

| Mục lục Tác giả |

--- o0o ---

Trình bày: Nhị Tường

Cập nhật ngày: 01-08-2002

 

Webmaster:quangduc@quangduc.com

Trở về Trang Vu Lan Báo Hiếu

Đầu trang

 

Biên tập nội dung: Tỳ kheo Thích Nguyên Tạng
Xin gởi bài mới và ý kiến đóng góp đến ban biên tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com