...... ... |
. |
Đại Đế Asoka
Hộ Giác
---o0o---
Bạn Chí Thân Của Phụ Vương A
Dục
Trong cuộc
viếng thăm hai bạn gái lần sau nữa, cũng chỉ có A dục và
Srikhirin. Để cuộc gặp gỡ chuyện trò hoàn toàn tự nhiên, Srikhirin
sẽ đến thăm tại nhà riêng của nàng. Còn A dục thì ghé thăm
Jalodhara.
Vì đã đến
nhiều lần, A dục đi thẳng vào nhà. Nhìn quanh không thấy
Jalodhara vừa định cất tiếng gọi nàng thì bất chợt thấy ở giữa nhà một
người nam đang ngồi quay lưng trong tư thế rất an nhiên bình dị. A dục
vừa quay mình bước ra thì nghe người ấy lên tiếng. Lập tức quay mặt trở
lại và nhờ đối diện nên A dục nhận thấy ông cụ tuy lớn tuổi nhưng
trông rất khỏe mạnh. A dục chấp tay cúi chào vừa tôn kính vừa lịch
sự đúng tư cách con nhà quý phái.
Ông cụ đáp
lễ, mời ngồi và hỏi: lão có thể biết được tên họ và mục đích đến nhà lão?
Qua cách nói,
A dục biết ngay cụ là thân phụ của Jalodhara, nên vẫn chấp
tay cung kính trả lời; Thưa cụ, cháu tên Asoka từ kinh đô
Pataliputra đến tùng học tại trung tâm giáo đường Takkasila.
Hôm nay cháu đến thăm tiểu thơ Jalodhara.
Đã gặp gỡ
quen biết nhau nhiều lần?
Dạ thưa phải.
Nếu không
ngại, lão xin hỏi cháu thuộc giai cấp nào?
Dạ thưa, cháu
thuộc giai cấp Phệ đà.
Ông cụ tỏ ra
rất tức giận: tại sao cháu phải nói dối?
A dục
vội bào chữa: thưa cụ, cháu không dám. Cháu không biết có điểm thất thố
nào trong cuộc diện kiến sơ giao, rất mong được cụ chỉ dạy.
Cháu có thể
cho lão xem chiếc nhẫn được không?
A dục
đưa bàn tay có đeo nhẫn cho cụ xem. Cầm ngón tay nhìn kỹ, cụ nói: chiếc
nhẫn vàng rồng có hình con công chạm khắc vô cùng tinh vi này chứng tỏ
cháu là giai cấp Sát đế lỵ dòng Moriya, có phải không?
A dục
bàng hoàng, không tưởng tượng nổi, tại sao ông cụ biết quá rõ thân thế
cũng như triều đại của mình, lập tức quỳ mọp xuống, thừa nhận. Ngay lúc
ấy, Jalodhara từ nhà sau bước ra trông thấy phong cách A dục,
nàng vô cùng vui mừng sung sướng. Sợ làm gián đoạn và trở ngại sự kiện
trọng đại, nàng lùi bước vào trong.
Cụ đỡ A
dục ngồi dậy và tiếp tục đàm đạo một cách đại lược. Truớc khi nói rõ
thân thế mình, cụ cho A dục xem qua chiếc nhẫn mình đang đeo trên
tay, hình thức giống nhẫn của A dục, chỉ khác là có khắc chữ B mà
cụ cho biết không phải chữ tắt của Bavari (Ba vá ri) tên cụ mà B là
chữ tắt của Bindusara (Bín đú sa rá) tức tên phụ vương của A dục,
lúc thiếu thời cùng nhau tùng học taị giáo đường Takkasila. Vì
đồng giai cấp và đồng tánh tình nên hai người đã trở thành đôi bạn tri
kỷ. Chiếc nhẫn cụ đeo là do chính phụ vương A dục thân tặng để làm
tín vật. Nhận thấy cuộc hạnh ngộ bất ngờ lý thú và câu chuyện càng hấp
dẫn ly kỳ, A dục xin cụ vui lòng cho biết:
Là dòng Sát
đế lỵ, tại sao cụ không sống nơi chốn triều cung mà lại sống ẩn cư làm bạn
với núi rừng? Còn phu nhân thân mẫu tiểu thơ Jalodhara hiện ở đâu,
và cuộc sống như thế nào? Về phần Jalodhara tại sao lại sống với
cụ?
Nét mặt
thoáng buồn, chưa kịp trả lời thì Jalodhara vừa ra và xin phép dọn
cơm vì trời đã chiều và A dục còn phải trở về giáo đường. Cụ đổi
nét buồn thành vui, nói tự trách: Thật tệ thì thôi! Mãi vui câu chuyện
suýt nữa bỏ đói khách quý. Phải rồi phụ thân cũng đã đói bụng và A dục
chắc chắn là phải đói hơn vì tuổi còn trẻ, lại thêm trông tướng rất là
khỏe mạnh.
Bữa cơm hôm
nay rất là kỳ thú. Trong những lần trước thường thì do Jalini làm
bếp và năm người cùng ăn, tức có thêm Asoka, Sikhirin và
Sasavat. Mấy lần sau này thì chỉ có bốn người, vắng mặt Sasavat.
Riêng hôm nay, lý ra chỉ có Jalodhara và Asoka, không ngờ
phụ thân Jalodhara vì lý do đặc biệt ở nhà, không đi săn thú như
mọi ngày. Chính sự có mặt của cụ ở nhà lại trùng hợp với cuộc viếng thăm
của Asoka nên bác cháu có dịp gặp gỡ nhau tuy đột ngột nhưng vô
cùng kỳ thú. Được biết, phụ thân Jalodhara lớn hơn phụ vương của
Asoka một tuổi. Đối với Asoka thì cuộc kỳ ngộ này chẳng
những mang niềm vui thật lớn về sự liên hệ tình cảm của thế hệ phụ huynh
thật sâu sắc giữa phụ thân Jalodhara và phụ vương Asoka sẽ
là một trợ duyên thù thắng cho mối tình đầy hứa hẹn trong tương lai của
Jalodhara và Asoka. Đây là lý do kỳ thú nhất trong lòng
Asoka.
Còn đối với
Jalodhara thì vui mừng như mở hội trong lòng, vì nàng và Asoka
đã có trao nhau tín vật nhằm xây dựng hạnh phúc chung thân tương lai của
hai người nhưng điều trở ngại vô cùng lớn lao mà nàng cảm nhận cơ hồ khó
vượt qua đó là thái độ ác cảm đối với người kinh thành mà phụ thân nàng tự
xem như một biện pháp an toàn cho đời sống hiện tại cũng như tương lai của
hai cha con cụ. Thế nhưng hôm nay nàng lấy làm lạ vì cách đối xử vô cùng
thân quý cha nàng dành cho Asoka mà nàng chưa dám một lần nghĩ đến
dù trong giấc mơ. Thì bảo sao nàng không sung sướng, tin tưởng và phấn
khởi cho được. Chỉ cần tinh mắt một chút thì lập tức biết ngay trong lòng
nàng đang nghĩ gì.
Suốt trong
bữa cơm, cụ kể cho Asoka nghe về kỷ niệm học đường nhất là những
người bạn mà cụ thương quý. Trong số đó, cụ nhắc đặc biệt người bạn mà cụ
trân trọng nhất mang tên Bindusara cái tên có chữ phụ âm đầu giống
như tên Bavari của cụ. Không để Asoka nóng lòng về những
câu hỏi chàng đã nêu lên, cụ nói:
Cháu Asoka!
những điều cháu muốn biết về những quá khứ cơ hồ rất bí mật liên quan đến
bác và bác gái cháu thì chính Jalodhara đã từng hỏi bác nhiều lần
nhưng chưa một lần được bác tường thuật. Nhưng hôm nay cháu cũng muốn
biết. Lý ra, bác sẽ kể lại từng chi tiết sự kiện vui buồn, vinh nhục, hợp
tan, hy vọng và tuyệt vọng đã xảy ra trong cuộc đời bác, nhưng trời cũng
sắp tối mà cháu còn phải trở về trung tâm giáo đường. Bác hứa với cháu,
nội trong đêm nay, bác sẽ kể cho Jalodhara tất cả bí ẩn mà
Jalodhara đã thắc mắc từ lâu, và khi có cơ hội thuận tiện,
Jalodhara sẽ kể lại cho cháu nghe.
Một Cuộc Tình Ngang Trái
Đêm nay, phụ
thân Jalodhara không ngủ sớm như mọi khi theo thói quen. Thông lệ,
cụ ngủ rất sớm và dậy rất sớm. Cụ khuyên Jalodhara cũng nên tập
thói quen như vậy.
Đã lâu lắm
rồi, người ta chưa thấy cụ ngủ trễ như đêm nay. Tuy nét mặt tỏ ra bình
nhiên, nhưng trong ánh mắt dường như ẩn ướt một chút khẩn trương qua cái
nhìn thẳng mặt Jalodhara vừa nghiêm nghị vừa xa vắng và vừa như
muốn trút cạn một tâm sự u hoài mà bản tâm cụ muốn chôn thật sâu trong đáy
mồ tâm thức. Thế nhưng, đêm nay biệt lệ, chẳng những ngủ trễ mà cụ còn
ngồi tâm sự với Jalodhara, đứa con gái cụ yêu thương nhất vì hoàn
cảnh vừa hữu hạnh vừa bất hạnh mà cộng nghiệp tương ưng đã khiến hai cha
con phải chia xẻ chung một quả dị thục ngọt ngào thì ít nhưng cay đằng thì
quá nhiều.
Câu
chuyện được cụ bắt đầu: Jalodhara con yêu, có lẽ trong thâm tâm con
nghĩ phụ thân là một người không còn tình cảm vì đã nhiều lần con hỏi về
mẹ của con, về quá khứ của cha và tại sao chỉ có hai cha con sống trong
cảnh núi rừng này? Con có biết không, mỗi lần con hỏi như vậy mà phụ thân
không trả lời và nói lãng sang chuyện khác là trong lòng vốn có chủ trương
sẽ kể cho con nghe tất cả những tình tiết trong quá khứ đã khiến cha con
mình phải sống quạnh hiu nhất là đời xa trần tục nếu không có Jalini
làm bạn. Phụ thân lo ngại nếu như con biết quá sớm thì con còn buồn
phiền hơn là không biết. Nay thì con đã trưởng thành. Hơn nữa, cháu
Asoka, người bạn quen thân với con cũng nêu những thắc mắc như con,
nên phụ thân cảm thấy an tâm kể cho con nghe mà không còn phải lo ngại.
Con ạ,
nếu nói theo giai cấp thì con thuộc giai cấp Sát đế lỵ, nói thật đúng con
là Công chúa của quốc vương Mithila (Mí thí la) nước Videha (Ví
đê há). Thấy Jalodhara nhìn cụ định mở miệng hỏi, cụ vội nói
tiếp:
Con chớ
vội nóng lòng, bình tâm nghe cho hết câu chuyện. Chắc con không ngờ chính
phụ thân là Đông cung Thái tử của Đức vua , kinh đô Mithila, nước
Videha. Nước này cách xa nước Ayodhya ta đang ở chỉ có bốn
ngày đường bộ. Phụ thân được tùng học tại trung tâm giáo đường
Takkasila nơi Asoka hiện đang tùng học. Trong số bạn bè đồng
môn, phụ thân được làm bạn tri kỷ với Bindusara vừa cùng chung giai
cấp rất giống nhau. Thân nhau, thương nhau đến độ trong ngày mãn khóa
chia tay, hai người đã trao nhau tín vật để thương nhớ mối tình tri kỷ bất
diệt. Chiếc nhẫn phụ thân đang đeo là do bạn Bindusara tặng phụ
thân. Vừa nói cụ vừa đưa Jalodhara xem và nhắc khéo với nàng là
chiếc nhẫn Asoka đeo rất giống của cụ. Cụ kể tiếp: mặc dù cụ biết
qua ánh mắt Jalodhara muốn được cụ xác nhận thân thế Asoka.
Con biết
không, ngày thành đạt từ Takkasila trở về phụ thân được phụ vương
và mẫu hậu cùng bá quan trào thần văn võ tiếp đón vô cùng trọng thể, đồng
thời có tổ chức lễ lạc hỉ rầm rộ rất náo nhiệt nhất là những buổi trình
diễn văn nghệ ăn mừng khắp cả nước. Đức Thượng hoàng và Hoàng thái hậu
của con vô cùng sung sướng và mãn nguyện về sự thành đạt của phụ vương.
Bao nhiêu tương lai triều chánh đều hoàn toàn đặt hết vào phụ thân. Tóm
lại, phụ thân là Đông cung Thái tử, là sự nghiệp vĩ đại, là hy vọng trọn
vẹn, là nguồn an ủi tuyệt vời, là niềm hãnh diện lý thú của Thượng hoàng
và Hoàng thái hậu của con.
Với địa
vị Đông cung Thái tủ, phụ thân có cung điện riêng, một số văn quan, võ
tướng, các thị vệ và các cung nữ phục vụ trong cung. Tất cả thù lao đều
do ngân sách hoàng gia đài thọ. Có một ngân sách hữu hạn dành riêng cho
Đông cung tùy nghi sử dụng. Cuộc đời phụ thân thụ hưởng tất cả nhu cầu,
tiện nghi cao sang nhất, đẹp đẽ nhất, vừa ý nhất, chỉ chờ ngày kế vị ngai
vàng trị nước, an dân theo truyền thống từ xưa của các tiên đế.
Bỗng
dưng một hôm có vị Bà la môn trưởng lão xin được yết kiến phụ thân. Bản
tánh phụ thân từ nhỏ rất kính trọng các bậc trưởng thượng, nhất là sau
những năm tùng học tại giáo đường Takkasila, phụ thân càng tôn quý
họ nhiều hơn vì hầu hết các vị giáo sư giáo đường đều lớn tuổi. Phụ thân
chấp thuận trong cuộc tiếp xúc này, ngoài cụ ra còn có thêm một thiếu nữ
mà theo lời giới thiệu là cháu ngoại cụ đã được mười lăm tuổi tên
Jalita (Chà lí ta). Cụ cúc cung phó thác Jalita cho phụ thân
kể cả mạng sống để phụ thân tùy nghi sử dụng trong cung. Được vậy thì cụ
chết cũng an tâm nhắm mắt. Cụ nhấn mạnh, sở dĩ cụ dám mạo muội đem cháu
gái đến cống hiến là vì được nghe tiếng đồn phụ thân là vị Thái tử hiền
đức, nhất là tấm lòng quảng đại thương người, công minh, liêm chính và
không bao giờ kỳ thị.
Phụ thân
nhận Jalita như một cung nữ nhưng không lâu, vì giai cấp Bà la môn
có học, có kiến thức, trung hậu nhất là hội đủ đức tánh: công, dung, ngôn,
hạnh, phụ thân đã giao nàng phụ trách gia chánh và có bổn phận phục dịch
chu toàn giờ ăn, giấc ngủ cho phụ thân.
Từ khi
được phó thác trọng trách, nàng tỏ ra xuất sắc trong vai trò. Không có
bữa ăn nào mà không vừa miệng. Thường thì phụ thân đi sớm về muộn, bất cứ
là trễ cách mấy, Jalita vẫn thức chờ phụ thân về và quỳ gối hầu
cơm. Đến khi phụ thân ăn xong, nàng dọn dẹp tươm tất rồi mới đi ngủ. Tóm
lại, từ ngày có Jalita phục dịch thì tuy giờ ăn giấc ngủ phụ thân
bất thường nhưng phụ thân phải nhìn nhận là ăn rất ngon và ngủ rất yên.
Ba năm
thoáng trôi mau như dòng nước chảy. Phụ thân lúc bấy giờ hai mươi tám
tuổi, còn Jalita thì đúng mười tám. Sống gần gũi và thân thiện
suốt 1095 ngày. Một thời gian tuy không phải là lâu nhưng quá đủ để phụ
thân bước lần từ cảm tình đến cảm mến, cảm thông, cảm thương và sau cùng
phụ thân cảm nhận đã yêu thương nàng. Nàng đã quỳ lạy phụ thân vừa khóc
vừa trình bày khi nghe phụ thân tỏ tình với nàng, rằng nàng chỉ là thân
phận tôi đòi cung nữ còn phụ thân là Đông cung thái tử, cách biệt như trời
với đất, xa vời như hai bờ đại dương, vĩnh viễn không thể san bằng hay
thâu ngắn. Vẫn trong tư thế quỳ chấp tay cúi đầu, nàng van xin phụ thân
cho phép nàng được hầu hạ phục dịch phụ thân như một thị nữ thì nàng đã
mãn nguyện lắm rồi, vì nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới dù trong giấc mơ là
được phụ thân rủ lòng thương xót dưỡng sinh cho làm cung nữ, công ơn ấy
sánh bằng tái tạo. Nàng nói tiếp: Nếu kiếp sau được tái sinh làm người nữ
thì xin tình nguyện suốt đời tuân phục ý muốn phụ thân vô điều kiện.
Phụ thân
cũng van xin nàng đừng từ khước chân tình của phụ thân. Phụ thân khẳng
định là phụ thân không lợi dụng, không mua chuộc, không cưỡng ép nàng vì
phụ thân tìm thấy ở nàng những đức tính cao khiết nhất là về phương diện
công, dung, ngôn, hạnh mà một nữ nhân đẹp người đẹp nết cần phải có thì
nàng đầy đủ tất cả. Chính sự nhận xét này là động cơ chủ yếu thức đẩy phụ
thân tỏ tình chính thức với nàng. Và phụ thân còn nói rất nhiều, nói đúng
với sự thật trong lòng phụ thân. Cuối cùng, tấm chân tình của phụ thân
thuyết phục được nàng. Nàng sống với phụ thân không chính thức và lúc nào
cũng đề cao cảnh giác nhưng cuối cùng cũng thấu đến tai Thượng hoàng và
Thái hậu của con. Phụ thân bị khiển trách nặng nề và bị bắt buộc phải xa
nàng. Nếu không thì nàng sẽ bị xử trí không dung tình.
Ở thế
chẳng đặng đừng, phụ thân đành tâu thật là nàng đã có thai gần ba tháng.
Cái tin phụ thân tiết lộ như sét đánh ngang mày. Tuy nhiên, sự kiện cũng
được dàn xếp trong thông cảm và bí mật là phụ thân chỉ đuợc phép sống kín
đáo với nàng. Và, sau khi sinh nở, nàng sẽ bị trả về sinh quán. Phụ thân
không có giải pháp lựa chọn, đành phải cúi đầu chấp nhận. Jalita
biết chuyện này, thay vì đau khổ như hoặc hơn phụ thân thì nàng tỏ ra rất
bình tĩnh và sẵn sàng cam chịu tất cả nghịch cảnh dù cay nghiệt, phũ phàng
mà theo niềm tin của nàng thì số phận mỗi con người đều do đức Phạm đế an
bài. Nàng kết luận, nàng sanh ra bởi một ngôi sao xấu chiếu mạng, nên
cuộc sống gắn liền với bất hạnh. Nhưng nàng cảm thấy vô cùng hài lòng mãn
nguyện được hầu hạ phục dịch cũng như được hiến dâng đời mình cho phụ
thân. Nàng không dám đòi hỏi hơn nữa. Một ngày được hầu hạ phụ thân là
một ngày hạnh phúc và sung sướng. Huống chi nàng còn được hưởng diễm phúc
này đến gần sáu tháng nữa. nàng nhắc một danh ngôn: “Ai kia sung sướng
suốt đời, giữ lòng trong sạch của ta ngày rày, ngày mai mặc kệ mai ngày,
vì ta đã sống hôm nay đủ rồi.” Thấy nàng bình tĩnh sáng suốt như vậy,
đức hạnh như vậy, kiến thức như vậy và cam dũng như vậy, phụ thân càng yêu
thương nàng hơn. Trước kia, phụ thân chưa bao giờ cảm thấy thời gian qua
mau như bấy giờ. Phụ thân ước mong thời gian dừng lại đừng trôi đi.
Đối với
tâm trạng phụ thân lúc ấy thì thời gian sáu tháng nó ngắn giống như sáu
ngày. Phụ thân cảm thấy bất mãn với bản thân mình. Dù sao phụ thân cũng
là Đông cung Thái tử, thế mà phải hoàn toàn bất lực ngay trong địa hạt
tình yêu. Đối với Jalita, nàng quả là một người con gái tốt, thỏa
mãn được con tim, một gia tài vô giá, có đủ bốn đức tánh: công, dung,
ngôn, hạnh mà phụ thân đã tìm gặp nhưng không giữ được. Và nỗi đau khổ
tuyệt vọng cứ mãi đeo đẳng phụ thân một cách phũ phàng nghiệt ngã cho đến
hôm nay, giây phút này, giây phút phụ thân đang kể chuyện cho con nghe và
không biết còn kéo dài đến bao giờ? Chỉ sau sinh nở mấy ngày, Jalita
đã âm thầm ra đi, để lại một lá thơ:
Tâu Thái
tử! phận hèn mọn này đã gây tai họa rất lớn cho Thái tử. Tội lỗi này thật
khó tha thứ cả hai mặt chủ quan và khách quan. Kẻ hèn mọn thoạt tiên có ý
nghĩ mang con cùng đi. Nhưng sau nhiều lần cân nhắc lợi hại, hư nên thì
nhận thấy để con lại cho thái tử, cuộc đời nó sẽ bảo đảm an toàn, tương
lai tràn đầy hứa hẹn, giàu sang, sung sướng. Còn bản thân kẻ hèn này, bốn
bể không nhà, khó tìm quán trọ dung thân, đói no lạnh nóng vô thường thì
làm sao bảo bọc núm ruột của mình. Kính mong thái tử đại lượng thứ tha.
Về phương diện tình yêu thì kẻ hèn này đã hiến dâng trọn vẹn cho Thái tử
và nguyện tôn thờ đến hơi thở cuối. Sống là người yêu của thái tử và chết
cũng sẽ là người yêu của Thái tử. Kính xin Thái tử đừng nhọc lòng tìm
kiếm kẻ hèn vì chắc chắn Thái tử không bao giờ tìm gặp. Kinh xin gởi lại
núm ruột của mình. Vĩnh biệt. Jalita - một thân phận bất hạnh quá
nhiều nhưng hữu hạnh cũng quá lớn.
Phụ thân
đã tốn rất nhiều công sức, tiền bạc, tâm trí trong công cuộc tìm kiếm
Jalita suốt một năm, nhưng biệt vô âm tín. Cuối cùng phụ thân hạ
quyết tâm từ bỏ tưóc vị Đông cung thái tử lúc bấy giờ và ngôi vị quốc
vương về sau này, ẵm con ra đi trong âm thầm, lặng lẽ. Nhờ khéo cải
trang, nên con và phụ thân không bị phát giác. Sống ở đây với hy vọng sẽ
được gặp lại mẹ con trước khi phụ thân nhắm mắt.
Ba Tháng Trước Khi Rời Giáo
Đường
Suốt ba năm
tùng học tại giáo đường Takkasila, Asoka lúc nào cũng tỏ ra
tích cực lao động chân tay cũng như lao động trí óc.
Đối với các vị giáo sư, Asoka luôn luôn kính trọng và y giáo phụng
hành; đối với các môn học thì môn nào cũng tinh chuyên lão luyện; đối với
các bạn đồng môn thì kính trên nhường dưới, sẵn sàng chia xẻ, cảm thông,
giúp đỡ, chính những đức tính cao đẹp này đã khiến trên các vị giáo sư rất
thương tưởng, dưới các huynh đệ đồng môn một lòng quý mến. Đặc biệt Ngài
viện trưởng rất hài lòng và cảm thấy hãnh diện về Asoka. Cách đối
xử biệt lệ mà Ngài viện trưởng dành cho Asoka mỗi khi gặp mặt,
chuyện trò đã khiến Sumani (Sú ma ní) đứa con gái duy nhất của Ngài
viện trưởng rất có cảm tình với Asoka.
Mặc dù thân phận Asoka đươc giữ bí mật nhưng qua tác phong quý phái
khác với thường dân, cộng thêm cặp mắt lịch lãm từng trải và kiến thức
quảng bác của một vị viện trưởng cũng như chiếc nhẫn vàng ròng có chạm
khắc hình con công vô cùng tinh xảo sống động thì Ngài viện trưởng biết rõ
Asoka là một trong số Hoàng tử con vua Bindusara thuộc dòng
Moriya đang trị vì nước Magadha (Ma kiệt đà) gồm cả
Takkasila. Do vậy, Ngài viện trưởng chẳng những không có thái độ ngăn
trở mà còn mặc nhiên chấp nhận sự giao tiếp thân mật giữa Sumani
và Asoka. Có một hôm, Jalini và Jalodhara hai cô
gái miền quê rủ nhau ra thị trấn Takkasila mua sắm. Trên đường về,
Jalini rủ Jalodhara tạt qua giáo đường thăm Asoka,
Srikhirin và Sasavat. Jalodhara đồng ý.
Thế là hai cô đi về hướng giáo đường. Được gặp Srikhirin và
Sasavat, bốn người rất vui mừng, chuyện trò thân thiện, nói cười tự
nhiên. Hai cô chưa kịp hỏi thăm Asoka thì Srikhirin đề nghị
đi tìm Asoka. Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, đến một khúc quanh,
có một ít cây cao bóng mát, trên một khúc gỗ dài, hình ảnh hai người một
nam một nữ đang ngồi nói chuyên có phần thân thiện nhưng tuyệt đối không
lả lơi. Tuy còn hơi xa, nhưng Jalodhara nhận ra ngay người nam là
Asoka, nàng khựng lại định quay trở ra nhưng cùng lúc ấy Asoka
cũng nhìn về phía bốn người và nhận ngay Jalodhara. Chàng bật
đứng lên, xin lỗi Sumani là có bạn miền quê lên thăm. Nói xong,
chàng đi thật nhanh về phía bốn người. Sau khi chào hỏi, tíu tít vui
cười, Asoka dẫn Jalodhara và Jalini đến giới thiệu
với Sumani về hai người bạn gái vốn quen thân nhau từ lâu và giới
thiệu với hai cô về Sumani là con gái của Ngài viện trưởng.
Trong câu chuyện xã giao, hai bên tỏ ra rất lịch sự và giáo dục.
Jalodhara ngỏ ý cáo từ, không quên nói lời cảm ơn Sumani đã đối
xử đẹp với chị em cô và xin hẹn gặp lại nhiều lần sau. Asoka và
Srikhirin cùng đi đưa hai nàng. Sasavat xin phép vắng mặt vì
lỡ hứa giúp việc cho một vị giáo sư.
Trên đường đi, Srikhirin và Jalini nói chuyện rất vui vẻ.
Về phía Jalodhara thì rất ít nói. Asoka hỏi đến đâu, nàng
trả lời đến đó, không như mọi lần gặp gỡ trưóc. Vì tâm sự buồn phiền ngổn
ngang chi phối, nàng cảm thấy trong người thấm mệt và hai chân mỏi nhừ tỏ
cử chỉ muốn ngồi nghỉ. Asoka lựa chỗ bằng phẳng, hai người cùng
ngồi. Asoka nói nhỏ nhẹ, lo lắng:
Trông em hôm nay không được vui và tự nhiên, dường như em nghi ngờ tình
yêu anh đối với em
Có ít nhiều…
Có phải chuyện cô Sumani .
Anh thực sự không có gì với cô ta!
Không có gì. Hoàng toàn không có, anh khẳng định tình yêu anh đối với em
không bao giờ thay đổi. Đã ba năm rồi, thời gian ấy so với đất trời thì
quá ngắn, nhưng đối với cuộc sống một kiếp người thì quá đủ để chứng minh
mối tình chân thật anh đối với em vững chải không hề lay chuyển.
Em biết không, mỗi lần anh nghĩ tới thời gian ba tháng nữa anh phải xa em
dù chỉ là tạm chia tay. Nhưng tránh không khỏi đau nhói trong tim và cảm
thấy không còn hứng thú đối với cuộc sống. Anh tự an ủi: không sao, chỉ
tạm chia tay một thời gian, khi gặp lại sẽ vui mừng hơn, sung sướng hơn và
hạnh phúc hơn. Vả lại, Takkasila và Pataliputra cùng chung
lãnh thổ. Anh sẽ không bao giờ quên em vì em là người đầu tiên đã dạy cho
anh biết thế nào là hương vị tình yêu. Một bài học tuy vô ngôn nhưng đã
thâm nhập vào dòng máu lưu chuyển toàn thân biến thành chất sống, sự sống
hiện thực mà anh có bổn phận phải bảo vệ bất cứ giá nào. Anh không thể
chối bỏ vì chối bỏ nó là chối bỏ sự sống. Em hãy an tâm chờ đợi, một ngày
không xa lắm, anh sẽ trở lại chính thức rước em về Pataliputra cùng
lúc Srikhirin rước Jalini .
Tâm sự bời bời đã được giải tỏa, Asoka đưa Jalodhara, trong
khi Srikhirin đưa Jalini về nhà riêng của nàng.
Trong Vòng Tay Mẹ Hiền
Sau ngày thi cử đỗ đạt lãnh bằng “Bác học”, Asoka và Srikhirin
còn dư hai ngày, trước khi rời trường. Hai bạn rủ nhau đi từ giã
Jalodhara và Jalini , đồng thời bái biệt phụ thân Jalodhara.
Không có cuộc sinh ly nào không buồn khổ, nghẹn ngào, đau xót, nói không
hết lời, trọn ý. Asoka không nói nhiều, chỉ xoáng vào trọng điểm
cuộc tạm chia tay hôm nay là biểu trưng cho cuộc đồng hành suốt chiều dài
cuộc sống. Một lần nữa, Asoka khẳng định với Jalodhara
trong tương lai không xa khi thời cơ thuận hợp, chàng sẽ chính thức trở
lại rước nàng, cùng lúc, Srikhirin rước Jalini . Riêng phụ
thân Jalodhara cũng chuyển đạt tất cả kinh nghiệm sống mà cụ đã
từng trải xa gần liên quan cuộc sống triều đình mà thâm tâm cụ nghĩ những
kinh nghiệm sống mà cụ đã từng trải xa gần liên quan cuộc sống triều đình
mà thâm tâm cụ nghĩ những kinh nghiệm góp nhặt ấy sẽ là những viên gạch
trong tòa lâu đài hạnh phúc tương lai của Asoka. Đối với tấm lòng
yêu thương xây dựng của cụ, Asoka chỉ biết chấp tay cúi đầu tâm
lãnh. Tiễn Asoka đến cửa cổng. Jalodhara nắm tay Asoka
nói nghẹn ngào qua dòng nước mắt: anh đừng quên Takkasila…
Em yêu, em an tâm, anh làm sao quên Takkasila nơi đào tạo anh thành
người hữu dụng, có kiến thức lập nghiệp, có một gia tài vô giá tùy thân.
Bất cứ lúc nào anh sử dụng kiến thức trong công cuộc lập nghiệp, lập thân
thì anh phải nhớ Takkasila; khi nào đối mặt với những bất như ý thì
anh liền nhớ đến em lúc nào cũng chiều anh, làm vừa lòng anh. Cho đến khi
nào anh có thẩm quyền chính thức yêu em, anh sẽ chăm sóc em từ vật chất
đến tinh thần, không để em thua thiệt bất cứ cô gái nào kể cả con vua cháu
chúa.
Sáng hôm sau, Asoka và Srikhirin vào bái biệt viện trưởng.
Vốn biết rõ thân phận Asoka, nên Ngài viện trưởng có đôi lời nhắn
nhủ: hai cháu mến, là thanh niên có tài có đức, hai cháu hãy thường xuyên
tâm niệm những bí quyết cương yếu như sau:
Không nên ỷ tài tự thị, xem thường các vị đại thần văn quan, võ tướng của
đấng quân vương, nên đãi ngộ xứng đáng với địa vị, chức năng của họ. Phải
biết tương kính, tương nhường, tương thân, tương ái, vì rằng kính người
người kính lại, nhường nhịn người người nhường nhịn lại, giúp đỡ người
người giúp đỡ lại, thương quý người người thương quý lại.
Không nên thích cuộc sống nhàn rỗi, vì nhàn cư vi bất thiện. Không nên ỷ
lại vào những sỡ hữu vật mình có quá dư thừa mà hoang phí, trái lại nên
sống tri túc tự lực tự cường, tự tác tự dụng thì sẽ thụ hưởng vĩnh hằng.
Hãy sống vị tha từ ái, như sông sâu nước chảy, thủy lương lưu lộ dung
thông thì đa dụng, đa lợi. Vì ban rải hy hiến hạnh phúc cho kẻ khác có
nghĩa là tự mình hưởng thụ hạnh phúc ấy toàn diện hay phiến diện, trực
tiếp hay gián tiếp, lâu mau, hiện kiếp hay hậu kiếp không sai chạy.
Hãy sử dụng tài năng thuận hợp đạo lý một cách quảng đại, biến mãn, rộng
sâu, cùng khắp, vì văn ôn võ luyện. Tài năng không sử dụng thường xuyên
sẽ giảm dần và mất hiệu năng, trở thành xơ cứng. Tài năng phải được ưu
tiên sử dụng để người khác chiếm thượng phong sử dụng tài năng thì ta sẽ
bị mất ưu thế. Khi tài năng được sử dụng thuận hợp thời cơ, thì nhân tài
sẽ được đánh giá đúng mức và tán thán ngưỡng phục.
Có tài mà không thi thố hay không có cơ hội thi thố gọi là không có đất
dụng võ. Trong tình huống ấy thì đúng là tài bất phùng thời hay trời ố
người tài. Nếu tình huống như vậy có xảy ra thì cũng chỉ là ngoại lệ. Có
tài mà không khéo sử dụng tài trong công cuộc tổ chức công tác trật tự thứ
lớp để công việc đình trệ chồng chất tràn ngập thì chắc chắn thất bại.
Người ta không sợ công tác quá nhiều mà chỉ sợ không biết tổ chức quy củ
công tác. Chính khi trực diện tình huống khó khăn như vậy, người ta mới
cần tìm nhân tuyển thích hợp giao phó, và lẽ đương nhiên người có tài năng
ứng phó sẽ được tuyển chọn Bí quyết thành công trong phương diện này là
phải sử dụng thi thố tài năng thuận hợp lý, cơ thật linh động.
Nếu thời vận ruổi dung trở thành người trị nước an dân, làm chủ thiên hạ,
thì:
Hãy trị nước bằng vương đạo, thượng tôn luật pháp, đem mình làm gương làm
chứng, như đàn bò lội nước tuỳ thuộc con đầu đàn, cũng thế ấy, người chăn
dân đạo đức thì toàn dân cũng sẽ sống đạo đức. Bằng ngược lại, thượng bất
chánh hạ tất loạn. Đời sống đạo đức khuôn thước là mô phạm lý tưởng của
người trị nước an dân. Người dân khi đã tin tưởng, quy ngưỡng thì sẽ tuân
phục dù người lãnh đạo không trực tiếp hứa hẹn với họ. Bí quyết thành
công trong công cuộc xây dựng đất nước, thần dân hoàn toàn khác biệt với
công tác hàng ngũ hóa loài thú. Đối với loài thú ta phải lùa, đối với con
người ta phải dẫn, cái giá trị con người khác loài thú ở chỗ đó. Loài thú
không suy nghĩ bằng trí óc mà bị làm việc theo quán tánh. Loài người thì
hoàn toàn trái ngược, nghĩa là không làm theo quán tánh mà chỉ làm theo lý
trí.
Luôn luôn quý trọng lời hứa, phải xem giá trị lời hứa như chính mạng
sống. “Thiện hiền chơn thật không ngoa, quý gìn lẽ thật như là bảo
châu, chân tâm ấy đạo nhiệm mầu, nói làm nhất quán cho dầu hiểm nguy.”
Dân chúng đôi khi biết rõ người lãnh đạo nói một đàng làm một nẻo, lừa
phỉnh được nhân dân thì tự hào thành công. Nên nhớ toàn khối nhân dân
không phải ngu dốt. Họ chưa phản ứng vì họ không có quyền lực trong tay.
Nếu hoàn cảnh chín muồi tức thời cơ cho phép thì họ sẽ đứng lên lật đổ một
triều đại không khó. Đừng bao giờ nghĩ: hạnh phúc của mình là hạnh phúc
của nhân dân mà phải nghĩ ngược lại là hạnh phúc của nhân dân mới đích
thực là hạnh phúc của mình.
Tuyệt đối không đam mê tửu sắc vì nó là con đường vong hoại. Dân chúng
không tin tưởng, đôi khi gương xấu ảnh hưởng đến họ. Trong một quốc gia
mà vua quan, dân chúng đều trụy lạc, sống tắc trách, liệu đất nước có
thanh bình, thạnh trị, phú cường và hung mạnh được không.
Thưởng phạt công minh. Tuyệt đối không nên tiếp cận người xu nịnh, không
nghe lời dèm pha khéo luồng bợ của kẻ tiểu nhân đón gió bẻ măng. Đừng
thích thú những kẻ tâng bốc trước mặt mà làm ngơ trước những lời trung
quân ái quốc. Hạng người trước là loại cây tạp, loại người sau mới là
danh mộc giá trị.
Đối với người trên, phải thắng bằng khiêm cung, đối với kẻ dưới phải thắng
bằng ban phát ân huệ, đối với người dũng cảm phải thắng bằng chia rẽ,
thắng kẻ ngang hàng bằng tinh cần nỗ lực.
Asoka và Srikhirin được triều đình đón mừng tương đối trọng
thể. Lễ liên hoan diễn ra khắp kinh đô. Cả triều đều hết lời chúc tụng,
Đức vua tuy không có thiện cảm nhiều với Asoka nhưng tránh không
khỏi nức lòng hãnh diện về sự đỗ đạt thành danh của Asoka. Lẽ
đương nhiên, Chánh cung Hoàng hậu và Đông cung Thái tử Susima không
được vui trong lòng nhưng ngoài mặt cũng gượng nói cười hỏi chào lấy lệ.
Về đến tư dinh của mẹ, Asoka quỳ lạy bàn chân mẹ. Thứ phi
Vimamsa: mẹ chàng ôm chàng vào lòng rờ đầu, rờ vai vừa khóc vừa nói:
đừng bỏ mẹ đi nữa nghe con!
Thứ phi kêu Asoka đứng lên, bà nhìn con từ đầu đến chân, cười nói:
Càng lớn, trông con càng phương phi, mạnh khỏe, tràn đầy sức sống, trong
ánh mắt con tỏa chiếu ánh sáng tự tin và gương mặt hứa hẹn một tương lai
bất khuất. Mẹ rất hài lòng, mãn nguyện vì con.
Vitasoka em chàng thì líu lo quấn quit hỏi chàng đủ thứ, nhất là
việc học và cuộc sống dân gian.
Dẹp Loạn Takkasila
Đã từ lâu, đất nước thái bình, nhân dân lạc nghiệp. Bỗng dưng sóng dậy
đất bằng, dân chúng Takkasila nổi loạn. Đức vua Bindusara
hạ lịnh Thái tử cất quân dẹp loạn, nhưng Thái tử thất trận. Đức vua
Bindusara lập tức hạ lịnh triệu hồi Thái tử và trao quyền tổng tư lịnh
cho Asoka và Srikhirin chức tư lịnh phó. Thế là hai bạn có
dịp trở lại Takkasila. Nhưng lần này trong vai trò dẹp loạn, chắc
chắn tránh không khỏi phải hy sinh nhân mạng mà theo hai bạn, mới năm
trước đây thì nhân tình rất dễ thương, thật thà, chất phác.
Asoka điều động bốn binh chủng: tượng binh, mã binh, xa binh và bộ
binh. Cờ xí rợp trời, trống chiêng dậy đất, đưa cao kiếm lịnh tiến binh,
khí thế vô cùng oai phong lẫm liệt. Nhờ tài áp dụng chiến thuật điều binh
khiển tướng đúng binh pháp của Asoka, tinh thần kỷ luật nghiêm
minh, cộng thêm tấm lòng ngưỡng phụ thương kính của ba quân tướng sĩ đối
với Asoka khiến chàng lập được chiến công vô cùng hiển hách trong
thời gian kỷ lục. Một mặt cấp tốc tái lập an ninh trật tự, một mặt khẩn
báo tin thắng trận về triều.
Được tin mừng, Đức vua vô cùng hoan hỉ, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.
Lý do khiến Đức vua lo lắng, vì trong thâm tâm nhà vua rất yêu quý Đông
cung Thái tử Susima và đã có quyết tâm nhường ngôi cho Thái tử.
Nhưng những sự kiện bất lợi thực tế đã xảy ra mà tự bản chất đã đánh giá
rất rõ ràng về nhân tuyển thích hợp thừa kế ngai vàng tương lai chính là
Asoka thay vì Susima. Có thể nói một cánh trung thực của
những người có tâm hồn cao thượng đặt quyền lợi tổ quốc và dân tộc trên
quyền lợi gia đình, đảng phái thì Thái tử Susima chỉ là một ngôi
sao nhỏ cạnh ngôi Bắc đẩu Asoka. Sự thật phũ phàng này khiến Đức
vua phải áp dụng chiến thuật tiên hạ thủ vi cường. Lý ra, người nào lập
được chiến công hiển hách thì người ấy phải được ưu tiên ban thưởng và
phong vương nhất là đối với các vị Hoàng tử. Ðàng này, Đức vua chỉ nghĩ
đến quyền lợi gia tộc nên hành động hoàn toàn nghịch lý. Tức là Asoka
bị triệu hồi và Thái tử được phong phó vương trấn nhậm Takkasila.
Kế hoạch tiếp theo, Đức vua hạ lệnh Asoka và Srikhirin trấn
nhậm kinh đô Ujjeni (Úc chê ni) xứ Avanti (Á vanh ti) lãnh
thổ nằm trong vương quyền Maghdha (Ma kiệt đà).
Trên đường đi đáo nhậm nhiệm sở, hai bạn đến thị trấn Vedisa (Vê đi sá)
nhằm Tết Nguyên Đán. Phong tục ở đây, trong suốt ba ngày Tết, dân chúng
tự do tổ chức hội họp, tiệc tùng, các trò chơi cổ truyền dân tộc, văn nghệ
giúp vui miễn phí thuộc các bộ môn ca, vũ, nhạc, kịch cổ kim, đấu người,
đấu thú. Đặc biệt nhất là các cô gái đủ mọi giai cấp, thành phần xã hội
được tự do kết đoàn đi xem hội không cần che mặt. Thật là náo nhiệt, hấp
dẫn, thích thú, vui vẻ có một không hai trong năm, đây là cơ hội bằng vàng
để các cô nàng khoe sang, khoe đẹp, khoe dáng, khoe duyên.
Hai bạn nhất trí tạm dừng chân lại đây ba ngày. Sau khi buộc ngựa trong
một khu vườn xoài, hai bạn nhập vào sóng người trẩy hội. Đúng như câu: “Dập
dìu tài tử giai nhân, ngựa xe như nước, áo quần như nêm.” Ngày vui
như bất tận, đối với hai bạn, nhất là Asoka, cuộc sống cung đình đã
đóng khung chàng trong những cuội vui tiền chế ước lệ máy móc, triều nghi
do một bộ phận mà thành phần nhân sự được chỉ định. Lựa chọn làm việc
trong một giới vức ứng hợp với khung cảnh, tâm lý và truyền thống thưởng
lãm của những nhân vật thuộc giai cấp vua chúa và một số nhỏ những người
có đặc quyền đặc lợi liên đới, thiếu hẳn tính cách đại chúng, phổ cập tự
nhiên, mọi người không phân biệt giai cấp đều có quyền tham dự biểu diễn,
tự do thưởng lãm. Ai có sở trường gì đều được tự do tổ chức thi thố miễn
phí. Người coi có quyền đánh cá nhỏ, lớn tùy thích vô điều kiện.
Có những địa điểm trình diễn văn nghệ giúp vui về nhiều bộ môn dị biệt,
như ca, vũ, nhạc, kịch, ngâm vịnh, hát đối, diễn tuồng nhất là các tuồng
thần thoại cổ thời; có nơi tổ chức mãi võ, đấu võ, đấu vật, đấu voi, đua
ngựa, đấu trâu, đấu bò, đấu dê, chọi gà, đấu chim; có chỗ chơi cờ tám hình
vuông, mười hình vuông, nhảy cò cò, quăng thẻ chuyền chuyền, súc sắc, hò
liệng khăn, đá banh, thổi kèn bằng lá, nhào lộn, nhảy dây, chơi chong
chóng, chơi đoán viết chữ trên lưng, chơi đoán tư tưởng, chơi bắt chước bộ
điệu, chơi xích đu, thả diều bắt gà, chơi mua dưa, chơi đánh tram, chơi
đánh trỏng vân vân.
Tóm lại hàng trăm trò chơi, văn nghệ, đấu người, đấu thú. Trò chơi nào
cũng hấp dẫn, mới mẻ, khởi sắc, thu hút, quyến rũ, kỳ thú, mới lạ mà
Asoka được chứng kiến lần đầu trong cuộc đời. Bị thu hút bởi các trò
chơi mới lạ, Asoka và Srikhirin cứ để bước chân tự động đi
về phía trước vì tin chắc nơi nào cũng có những trò vui mới lạ, hấp dẫn và
kỳ thú. Mãi lo vui, hoàng hôn đã bắt đầu nhạt nắng, thế mà hai bạn vẫn
không hay. Bỗng trời đổ mưa, tuy không lớn lắm nhưng đủ để ướt y phục nếu
không có dù che. Hai bạn lanh chân vào đụt mưa dưới bóng xoài râm lá.
Lúc bấy giờ mọi người đều đổ xô chen chân chạy đến đụt mưa trong vườn xoài
bất chấp nam nữ, gái trai. Ngay lúc ấy, mọi người đều đưa ánh mắt ngạc
nhiên nhìn một thiếu nữ nhan sắc tuyệt đẹp, phong cách đài trang, từng
bước khoan thai, đang hướng về phía vườn xoài như không có chuyện gì xảy
ra. Khi nàng vào đứng chung trong nhóm thiếu nữ thì mọi người mới vỡ lẽ
cô ta là tiểu thư chủ nhân của nhóm thiếu nữ đông đảo này. Có tiếng to
nhỏ gần chỗ Asoka:
Cô ấy là tiểu thơ con gái của nhà đại phú trưởng giả Vedamanaka,
tên Vedisa.
Asoka Hạnh Ngộ Mỹ Nữ
Asoka nhìn ngắm cô ta và suy nghĩ thật nhanh, đây đúng là mẫu nữ
nhân phúc đức vì tóc thật mướt buông chảy xuống tận thắt lưng và tự động
cong lên như đuôi con công, dáng đi từng bước khoan thai, đài các, làn da
mịn màng tươi sáng cơ hồ không bám bụi, đôi môi mọng đỏ như hồng liên,
thân hình cân đối. “Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.” Theo cổ
thơ Phệ đà mà chàng từng học ở giáo đường Takkasila thì nữ nhân
được gọi là mỹ nữ phải hội đủ năm mỹ diệm tướng:
1.
Phát diệm tướng: tóc mảnh và mướt, buông chảy xuống
đến lai nội y thì đuôi tóc tự động cong lên như đuôi con công.
2.
Nhục diệm tướng: hai môi đỏ mọng như hồng liên, tươi
nhuận, mềm mại, đầy đặn vô cùng thanh tú.
3.
Cốt diệm tướng: hai hàm răng trắng buốt, không kẽ hở,
sáng đẹp như chuỗi kim cương, khi cười thì lóng lánh như xà cừ.
4.
Bì diệm tướng: làn da mịn màng, tươi sáng cơ hồ bụi
không bám được, không tì vết, bới đen, tàn nhang, nốt ruồi, màu trắng như
hoa Kannika không cần phấn sáp.
5.
Sắc diệm tướng: dầu sinh nở nhiều lần sắc diện và
thân hình cũng đẹp như thời xuân sắc, da vẫn thẳng không dùn, thân hình
không bị héo hon tiều tụy. Người ta chỉ biết nữ nhân ấy già khi đứng lên
phải dùng sức hai tay chống đầu gối.
Asoka lần đầu tiên thấy được mỹ nữ, duy hàm răng nàng thì Asoka
chưa thấy. Suy nghĩ thật nhanh, hạ quyết tâm, Asoka lấy can đảm,
chen chân bước tới trong dáng điệu huy mãnh, tự tin nhưng không kém phần
an bình, quý phái, nghiêng mình chào rất lịch sự, vương giả:
Thưa tiểu thư, tôi từ Pataliputra đi ngang qua địa phương của tiểu
thư, lần đầu tiên được chứng kiến lễ hội vô cùng hấp dẫn, thật sự mới mẻ
đối với tôi, mọi thứ làm tôi sáng mắt và mở mang kiến thức, thật là diễm
phúc cho tôi… nhưng thưa tiểu thư, sự kiện khiến tôi suy nghĩ không ra đó
là phương nghi cung cách tiểu thư từng bước khoan thai, an nhiên tự tại
như người thích tắm mưa mặc cho trang phục vô cùng quý phái bị ướt mà nét
mặt tiểu thư vẫn tươi đẹp dường như không có chuyện gì xảy ra, khiến tôi
vô cùng quý kính đồng thời cũng không kém phần thắc mắc!
Nhìn tướng mạo, tư cách và nghe lời nói quý phái, lịch sự có sức mạnh thu
hút biết ngay là con nhà thượng lưu quý tộc:
Thưa anh, em nghĩ, cha mẹ sinh con hết lòng giáo dưỡng cưng chiều, nuôi
con những ước về sau, trao tơ phải lứa, gieo cầu đáng nơi, nhưng nếu em
chạy lỡ té bị thương tích thì cá nhân em đau lòng ít mà cha mẹ đau lòng
thật nhiều. Vả lại, trang phục ướt thì mình thay, còn như thương tích tàn
tật thì làm sao thay được. Hơn nữa, em nghĩ một vị vua quán đảnh, mặc
triều phục long bào mà chạy thì coi không được. Thớt ngự tượng mà chạy
thì không trang trọng. Một vị Sa môn mà chạy thì mất đạo phong tư cách.
Một thiếu nữ mà chạy thì mất hạnh đức.
Trong khi này nói chuyện thì Asoka đã nhìn kỹ hàm răng thật liền
lạc, không kẽ hở, đều đặn như chuỗi ngọc kim cương và long lánh như xà cừ
không khác. Tự trong thâm tâm chàng biết rõ thiếu nữ là một mỹ nữ đầy đủ
năm mỹ diệm tướng.
Asoka để lời cám ơn chân thành lời giải thích ngọn ngành của tiểu
thư và xác nhận nhờ nàng mà chàng thâu thập một kiến thức vừa thực tế vừa
kinh viện có tính cách cổ kim hòa điệu. Chàng tự giới thiệu tên mình là
Asoka và xin hân hạnh được biết phương danh của nàng. Nàng khiêm
tốn, nhỏ nhẹ cho biết tên mình là Vedisa. Nàng trịnh trọng nói
thêm gia đình thân phụ cũng gần đây, nếu anh không có hứa với bạn bè thì
em xin kính mời anh và bạn anh cùng về nhà em dùng cơm để em được làm quen
với người từ kinh thành đến thị trấn nhỏ bé này. Asoka đưa mắt
nhìn Srikhirin và hai bạn cùng theo chân Vedisa và đám nữ
nhân đông đảo tỳ nữ của nàng.
Được sự giới thiệu của nàng, hai bạn cúi mình chào thật kính cẩn đúng
phong cách con nhà thượng lưu gia giáo. Cụ thân sinh Vedisa lấy
làm hài lòng. Tiếp đãi ân cần, hàn huyên thân thiện, tư cách cởi mở, giao
tiếp lịch sự khiến hai bạn cảm thấy vô cùng ấm cúng, tự nhiên.
Asoka vốn có để ý quan sát địa hình, cảnh vật xung quanh khi bước
qua cửa cổng vào trung tâm ngôi dinh thự. Sau buổi cơm chiều, thấy trời
chưa tối hẳn, Asoka xin phép ông cụ đi dạo cảnh chung quanh dinh
thự. Vốn có chủ đích, ông cụ xin phép không tháp tùng giới thiệu và xin
hai bạn cứ tự nhiên nếu cần cứ hỏi lão quản gia thì được. Hai bạn vừa ra
khỏi dinh thụ thì cụ khẩn trương triệu tập toàn gia đình và gia nhân, long
trọng tuyên bố, cho mọi người biết Asoka chính là Hoàng tử con trai
đương kim Hoàng thượng Bindusara. Cụ giải thích qua ánh mắt ngơ
ngác mọi ngưòi nhất là gương mặt, ánh mắt thật sự xúc động của tiểu thư
Vedisa rằng: Sở dĩ cụ biết chắc một trăm phần trăm là nhờ chiếc nhẫn
bằng vàng rồng, có chạm khắc hình con công vô cùng tinh xảo, thoáng nhìn
như con công sống, mà cụ được thấy tận mắt trong ngày cụ được Đức vua tân
phong chức Hàm-đại-phú-trưởng-giả tại Hoàng cung.
Tưởng cần nói rõ về quốc hiến Ấn Độ thời xưa. Các chức vụ Đại phú trưởng
giả phải được nhà vua hạ chỉ tấn phong và trong ngày nhận chỉ đều có nghi
lễ khoản đãi chúc mừng. chính trong ngày hôm ấy, ông cụ thấy rõ các vị
Hoàng tử đều có đeo chiếc nhẫn hình con công ấy. Vì hình công tượng trưng
triều đại Moriya (Khổng Tước). Ông cụ truyền lệnh lập tức trang
hoàng dinh thự từ trong tới ngoài thật trang nghiêm, lộng lẫy nhất là chỗ
ngồi thật tôn xứng với địa vị Hoàng tử, trong khi mọi người phải thay đổi
y phục thật trang nhã và đứng hai hàng chờ cung nghinh Asoka.
Dạo cảnh không lâu, Asoka trở về, vừa bước qua khỏi cổng, mọi người
đều quỳ xuống tung hô: Hoàng tử cát tường. Asoka vô cùng bỡ ngỡ,
lật đật khum mình nâng ông cụ dậy và yêu cầu mọi người đứng lên. Vào bên
trong dinh, Asoka được mời ngồi vào ghế ngai trong khi mọi người
đều đứng hầu. Asoka yêu cầu ông cụ và Vedisa cùng ngồi.
Chàng nói: chàng rất trân quý giây phút thân thiện tự nhiên, không bị gò
bó bởi địa vị, chức hàm hoặc giai cấp. Nhờ thái độ cởi mở, bình dị của
Asoka mọi người cảm thấy thoải mái, dễ chịu và rất vui vẻ. Ông cụ
cung thỉnh Asoka tạm qua đêm tại dinh ông và ở lại thưởng lãm những
cuộc vui vừa có tính nghi lễ vừa có tính tập quán. Asoka lấy làm
cảm ơn nhã ý thiện tâm ông cụ, hứa sẽ ở thêm hai hôm, đến ngày thứ ba sẽ
lên đường đi Jjjeni . Không cần nói, ai cũng biết, người vui nhất
là tiểu thư Vedisa.
Suốt hai ngày lễ hội còn lại, Asoka và Srikhirin được trẩy
hội chung với tiểu thư Vedisa và nhóm nữ tùy tùng của nàng. Nhờ
gần gũi chuyện trò, hai người hiểu nhau hơn, thân thiện nhiều hơn, thương
kính nhau hơn và cuối cùng họ đã thực sự yêu nhau một cách chân tình.
Asoka hứa trong một ngày không xa sẽ chính thức cử hành hôn lễ khi sự
nghiệp tương đối yên bề.
Tái Ngộ Người Xưa Trong Bẽ
Bàng
Sáng hôm sau, Asoka để lời tạm biệt đại phú trưởng giả
Vedamanaka và tiểu thư Vedisa lên đường đi Ujjeni. Lẽ
dĩ nhiễn, Asoka không tiện tiết lộ chiếu chỉ bổ nhiệm mình làm phó
vương cai trị Ujjeni và Srikhirin là tư lệnh phó.
Cuộc chia tay mới buồn làm sao. Asoka và Srikhirin nhờ làm
khách của đại phú trưởng giả chỉ có ba ngày, nhưng tư cách, phong độ vô
cùng cởi mở, tự nhiên và lịch sự nên mọi người đều quý kính, thương yêu
hai bạn. Nhất là đại phú trưởng giả thân sinh Vedisa và là chủ
nhân ngôi dinh thự vô cùng sang trọng thì gần như không muốn hai bạn lên
đường. Ông nói: ước gì hai bạn ở chơi thật lâu thì diễm phúc cho cụ biết
mấy.
Asoka không ngớt lời cảm ơn và tán dương sự ân cần tiếp đãi và đối
xử vô cùng chu đáo suốt thời gian hai bạn tá túc tại đây. Asoka
hứa sẽ trở lại viếng thăm nhiều hơn nữa vì từ Ujjeni đến Vedisa
không xa. Tiểu thư nhắc khéo: Hoàng tử đã hứa thì đừng bao giờ quên!
Asoka nói: Chàng sẽ giữ lời hứa vì lời hứa đối với chàng là một
phần của sự sống. Người quân tử là người biết quý trọng lời hứa.
Hai chàng lên ngựa mà mọi người cứ đứng nhìn không chớp mắt. Nhất là
Vedisa đứng như bất động, vô hồn nhìn bóng câu xa dần, chỉ còn hai
chấm đen và cuối cùng mất hút trong mù xa gió bụi. Nàng thở dài và lê
bước chân nặng nhọc vào dinh. Không ai dám khinh động nàng, kể cả phụ
thân nàng.
Con đường đi Ujjeni phải băng qua một phần lãnh thổ Takkasila
và cũng rất gần nhà Jalodhara. Asoka đề nghị tạt qua thăm
nàng rồi sẽ tiếp tục cuộc hành trình. Lẽ dĩ nhiên Srikhirin đồng
ý. Hai bạn cho ngựa hướng về địa điểm được chọn. Trong khi hai bạn đang
cho ngựa phi nhanh. Bỗng thấy từ xa có hai kỵ mã đang phóng nước đại về
hướng mình. Khi đến gần họ đều reo lên trong vui mừng khôn tả vì hai
người cỡi ngựa ngược chiều ấy chính là Sasavat và Venupala
hai bạn đồng môn cùng chung giáo đường, rất thương quý nhau.
Kiếm chỗ có bóng mát, bốn bạn buộc ngựa cho ăn cỏ, cùng nhau hàn huyên tâm
sự. Được biết hai người nghe được tin Asoka được tấn phong phó
vương trấn nhậm Ujjeni và Srikhirin được bổ nhiệm tư lệnh
phó, nên hai người quyết tâm tìm đến sống nhờ với bạn. Không ngờ vừa đến
đây lại được gặp nhau. Thật là hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân. Asoka
vui mừng khôn xiết và cho biết mình muốn ghé thăm Jalodhara, dành
cho nàng một ngạc nhiên kỳ thú.
Trời cũng đã hoàng hôn, bốn bạn đem lương khô ra ăn và cùng lên ngựa hướng
về nhà Jalodhara. Đến gần cổng nhà thì màn đêm đã thực sự buông
xuống, cảnh vật xung quanh khu nhà cũng nhuộm màu mờ ảo. Bốn người tìm
chỗ buộc ngựa, từng buốc chậm chạp tiến về phía cổng ngoài. Bỗng dưng, có
hai bóng người một nam một nữ từ trong khuôn viên nội thất cùng nhau đi
nhanh ra phía cửa cổng. Nhìn kỹ thì ra thiếu nữ là Jaldhara còn
nam nhân là Karatidat – cũng là bạn học chung giáo đường thưở
trước. Cặp tình nhân ra khỏi cổng ngoài lập tức tìm một gốc cây tình tự.
Srikhirin không thể bình tĩnh được nữa, lập tức phóng tới, một cú
đấm như trời giáng, Kanatidat té nhào xuống đất. Lập tức trong
bóng tối, hai bóng đen hươi gươm xông tới tiếp viện. Venupala và
Savavat rút kiếm nhập cuộc, không đầy hai phút, hai bóng đen bị
trọng thương nằm bất tỉnh. Một thoáng không lâu, Kanatidat tỉnh
lại, đứng lên thủ thế. Lúc bấy giờ, Asoka lên tiếng, kêu đích danh
anh ta:
Kanatidat, anh đã biết Jalodhara là người yêu của tôi và tôi
thì yêu nàng tha thiết. Khi nàng và Jalini đến thăm tôi tại giáo
đường bạn cũng biết, thế mà bạn nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu chân thật
chúng tôi. Tôi thực sự đau lòng và tự ái bị tổn thương trầm trọng. Tuy
nhiên, tôi dành cho bạn một sự công bằng, danh dự vì bạn và tôi cùng yêu
một người con gái.
Asoka bảo Srikhirin đưa gươm cho Kanatidat. Chỉ
thoáng mấy nhát gươm, Kanatidat bị trọng thương, day qua
Jalodhara, Asoka nói chua chát, đau lòng, tình tuyệt: cô băng
bó vết thương cho họ và hãy sống nếp sống mà cô tự chọn. Cuộc gặp gỡ hôm
nay là lần cuối cùng trong cuộc đời chúng ta. Cô đường cô, tôi đường tôi,
tình nghĩa đôi ta chỉ có thế thôi. Đã không cùng nhau chung lối thì bận
lòng chi nữa lúc chia phôi.
Bốn vó câu tung cát bụi mịt mù trong đêm tối, khiến trường dạ vô cùng thê
lương ảm đạm. Trên đường thiên lý, Asoka chẳng nói một lời. Có
lẽ, chàng không cần bất cứ âm thanh nào, ngoại trừ dư âm thời gian, vì chỉ
dư âm này mới an ủi được chàng trong não nề, ngang trái, phũ phàng và tim
buốt.
Lễ Nhậm Chức Phó Vương
Quang cảnh Ujjeni hôm ấy thật tưng bừng, náo nhiệt khởi sắc chưa
từng xảy ra từ trước. Sự kiện vô cùng trọng đại này phát xuất từ hai
chính sự trọng yếu: một là đại lễ tiếp nhận chiếu chỉ; hai là đại lễ chính
thức thụ phong tước vị phó vương của Hoàng tử Asoka và lễ tấn phong
chức vị phó tư lệnh cho Srikhirin. Hai bạn Venupala và
Savavat cũng được phó vương tấn phong phụ tá tư lệnh nội vụ và phụ tá
tư lệnh ngoại vụ.
Asoka tích cực tổ chức mới, điều hành tốt guồng máy chính trị, kinh
tế, văn hóa, xã hội, giáo dục, canh nông nhất là quốc phòng. Asoka
đặc biệt lệnh Srikhirin phải canh tân bốn binh chủng: Bộ binh,
Tượng binh, Mã binh và Thủy binh.
Từ ngày Asoka chấp chính, tiểu quốc Ujjeni thái bình thịnh
trị. Dân chúng an cư lạc nghiệp, kỷ luật nghiêm minh, thưởng phạt công
bằng, tuyển dụng nhân tài, đãi ngộ các bậc chân tài thực học, thỉnh ý và y
giáo các bậc trưởng lão đạo cao đức trọng. Nhờ áp dụng chính sách mọi
ngươi cùng làm theo khả năng và hưởng thụ theo nhu cầu nên Ujjeni
rất hung cường phú túc. Để tiếp tục đẩy mạnh chính sách trị nước an dân
và cũng để quên đi mối hận tình Jalodhara, Asoka hạ quyết
tâm chính thức cử hành hôn lễ với Vedisa. Asoka bàn với ba
bạn và được ba bạn tán thành.
Bên đàng trai do ba bạn chính thức đại diện phó vương, một đoàn binh mã
rầm rộ, mang theo sính lễ chẳng những vô cùng quý gia mà còn nhiều loại,
nhiều thứ phẩm vật, tư trang kể cả các thứ sơn hào hải vị, các thứ hoa quả
tốt đẹp và đắt giá nhất của Ujjeni đều có chung trong lễ phẩm.
Cuộc rước dâu vô cùng trọng thể, linh đình, đông đảo có một không hai.
Sau nghi lễ cổ truyền, Vedisa ngồi lên xe hoa và nhạc lễ cử hành
theo triều nghi quân cách vì Vedisa lúc bấy giờ là hoàng phi chính
vị. Một số không ít các tỳ nữ vốn phục dịch Vedisa từ lâu cùng xin
phép đi theo hầu hạ nàng. Vốn mang tâm hồn thương người, không xem thường
kỳ thị và đối xử với những tỳ nữ như chị em, nên Vedisa rất vui
lòng cho họ theo giúp đỡ và bầu bạn.
Asoka ra rước Vedisa tận cổng ngoài trông vô cùng oai phong
lẫm liệt trong bộ triều phục phó vương. Yến tiệc linh đình, cao lương mỹ
vị thôi thì đủ thứ. Mọi người kể cả dân chúng cũng được thết đãi trọng
hậu. Các cuộc vui như ca, vũ, nhạc, kịch, và nhiều trò chơi có tính tiêu
khiển chúc tụng do dân chúng tự động tổ chức toàn quốc gần như bất tận.
Trong vai trò mẫu nghi tiểu vương quốc, Vương phi Vedisa quả thật
xứng đáng, khả kính, khả ái. Là một mỹ nữ, cộng thêm tứ đức: công, dung
ngôn, hạnh. Đối với chính sự Vương phi là một cố vấn uyên bác; đối với
nội cung là một chấp chưởng nghiêm minh hiền đức; đối với phu quân, Vương
phi là một hiền thục thê; đối với bá quan trào thần văn võ, Vương phi vừa
là chủ vừa là bạn; từ trong triều nội đến ngoài thần dân, mọi người đều
yêu kính Vương phi vì những đức tính minh triết và hiền thiện. Có thể nói
không sợ sai lầm, Vương phi như phượng hoàng giữa loài phi cầm trong một
không gian rộng lớn tương đối.
Tại tiểu vương quốc Ujjeni, Vương phi hạ sinh một hoàng nam đặt tên
Mahinda và một hoàng nữ đặt tên Sanghamitta mà cuộc đời nhị
vị sau này đã đóng góp cho công trình truyền bá chánh pháp toàn lãnh thổ
Srilanka, là cộng sự viên vô cùng đắc lực của phụ vương trong công
tác nhận nhiệm vụ sứ giả truyền đạo, là hai vị thánh Tăng đi làm lịch sử
mà tất cả di tích sử liệu ở Srilanka vẫn còn lưu dấu đến ngày nay.
Asoka quả là một vị phó vương khả kính khả ái của Ujjeni
thuộc tiểu vương quốc và trở thành Đại đế của lục địa Ấn Độ. Là một
người tài ba xuất chúng, tuy không đẹp trai nhưng kiệm ưu văn võ. Trị
nước an dân như một tiểu luân vương, dụng binh như thần, thành công vượt
bậc trên mặt chính trị, và quân sự. Tài thao lược quân sự của Asoka
chẳng những thừa khả năng duy trì an ninh Ujjeni mà còn đủ sức yểm
trợ hoặc cứu nguy Pataliputra nếu có chiến tranh. Trong khi đang
thành công trên mọi lĩnh vực quốc gia, dân chúng đang sống cuộc đời thịnh
trị phú cường, bỗng dưng sóng dậy đất bằng, đó là hung tin phụ vương lâm
trọng bệnh và sắp băng hà.
Theo kế hoạch trù liệu, tể tướng Sirigupt tin cho Asoka sớm
nhất và đề nghị đưa một bộ phận binh chủng thiện chiến kéo về kinh đô bằng
phương tiện nhanh nhất. Và tất cả sự kiện quan trọng đã xảy ra trước giờ
phụ vương băng hà như đã đề cập chi tiết nơi mục hoàng cung.
Nồi Da Xáo Thịt
Asoka lên ngôi, là quốc vương thứ ba thuộc dòng Moriya. Đức
vua Bindusara, phụ vương Asoka có mười tám Vương phi và một
trăm lẻ một (101) hoàng nam, hoàng nữ, trong đó Asoka là con trai
thứ. Cho nên, mặc dù tể tướng Sirigupt và đại đa số đại thần tôn
Asoka lên ngôi vua, nhưng các Hoàng tử khác, trong đó có thái tử
Susima đều thiết lập lực lượng vi cánh sẵn sàng tranh ngôi với
Asoka.
Như mọi người biết, Asoka là một vị vua uy dũng thông tuệ, đồng
thời là một tổng tư lệnh biết tài quân sự, điều khiển tướng thần tốc, quân
lệnh như núi, thưởng phạt nghiêm minh, bách chiến bách thắng. Đoàn quân
của Thái tử Susima xuất phát từ Takkasila hướng về kinh đô
Pataliputra, khí thế vô cùng hung hậu vì dù sao Susima cũng
là Đông cung Thái tử. Đoàn quân này bị phục binh của Asoka chận
đánh và tiêu diệt. Thái tử bị tử thương trong trận chiến này. Tướng chỉ
huy đoàn quân của Thái tử tên Virasena gom góp tàn quân cải trang
vào chùa xuất gia.
Tiếp theo, Asoka tàn sát huynh đệ và những người theo phe chống
đối, không quy phục. Cuối cùng, còn một lực lượng binh mã tương đối đông
đảo, có quy mô tổ chức do Hoàng tử Virabala lãnh đạo. Một hôm,
Hoàng tử phán hỏi Manaka vừa là bạn chí thân vừa là tướng chỉ huy
tài ba, đa mưu túc trí.
Bạn cố tìm kế sách giúp ta lật đổ Asoka.
Tâu hoàng tử, vấn đề không đơn giản – Asoka có rất nhiều binh hung
tướng giỏi, bản thân Asoka là một tướng giỏi ngoại hạng.
Không lẽ bạn cũng sợ Asoka?
Thưa Hoàng tử, không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà phải tri kỷ tri bỉ.
Asoka như sư vương có sức khỏe, răng bén, vuốt nhọn, tài ba vượt
bậc, hung khí ngút ngàn lại thêm lúc nào cũng đề cao cảnh giác.
Ta rất tin tưởng với tài trí của bạn, bạn sẽ tìm ra được phương pháp khả
thi.
Thưa Hoàng tử, ta có thể không dùng sức mà chỉ dùng mưu.
Bạn quý, mưu chước như thế nào, nói nghe thử.
Thưa Hoàng tử, Hoàng tử còn nhớ cô Somavika?
Đại sự rối bời, tâm hồn đâu nghĩ đến nữ giới, hơn nữa, ta đâu có yêu cô
ta!
Thưa Hoàng tử, điều này hạ tướng biết và hiểu rất rõ. Nhưng Somavika
rất yêu Hoàng tử. Dù là đơn phương với tình yêu mù quáng ấy, Hoàng tử có
thể nhờ nàng giúp Hoàng tử thi hành mỹ nhân kế.
Hoàng tử Virabala hội ý, vô cùng phấn khởi. Hai người thận trọng
bàn thảo kế hoạch từng giai đoạn: sơ khởi cũng như chung cuộc. Bắt đầu từ
hôm ấy, Hoàng tử đóng kịch biểu lộ tình yêu chân thành đối với Somavika.
Lẽ dĩ nhiên, Somavika thì sẵn sàng hiến dâng trọn vẹn cuộc đời cho
Hoàng tử vô điều kiện. Trong khi đó, ngược lại, Hoàng tử thì chỉ lợi dụng
nàng cho mưu đồ riêng tư. Thật là bẽ bàng, đau khổ. Dù sao sự kiện cũng
phải tiến hành. Người hy sinh thì không có quyền đòi hỏi điều kiện, chỉ
biết hành động theo tiếng gọi tình yêu mà trong thâm tâm tin tưởng tuyệt
đối sẽ được đền đáp.
|