41.Câu Trả Lời Của Người
Chết
Khi Mamiya, về sau trở thành một giảng sư đại tài, đến
một thiền sư để được chỉ giáo, liền được cho một công án về tiếng vỗ của
một bàn tay.
Mamiya chú tâm quán chíếu đến đề thọai đầu này. "Ngươi
vẫn chưa cố gắng lắm," vị thiền sư bảo với ngài. "Ngươi vẫn còn quá vướùng
mắc đến thức ăn, tài, vật và cái tiếng động đó. Tốt hơn nếu ngươi chết đi
thì mới giải quyết được vấn nạn."
Lần sau Mamiya đến bái kiếân thầy thì lại được hỏi đã
được gì để chỉ tiếng động của một bàn tay. Tức thì Mamiya ngã lăn ra như
thể đã chết rồi.
"Thôi được, ngươi đã chết," thiền sư quan sát. "Thế
nhưng cái tiếng động thì thế nào?"
"Con chưa giải nó được," Mamiya ngước nhìn lên trả lời.
"Người chết không nói được," thiền sư bảo. "Cút ngay!"^
42. Thiền Trong Đời Của
Một Người Hành Khất
Tosui là một thiền sư danh tiếng vào thời của ngài.
Ngài trụ trì nhiều tự viện và giảng dạy tại nhiều vùng.
Ngôi tự viện sau chót ngài lưu trú lại đông nghẹt môn
đồ nên ngài phải tuyên bố với tăng chúng rằng ngài sẽ ngưng giảng dạy.
Ngài khuyên họ nên giải tán và tìm nơi khác mà tu học. Sau đó không ai còn
gặp ngài đâu nữa.
Ba năm sau một môn đồ tìm thấy ngài đang chung sống với
đám hành khất dưới một cái cầu ở Kyoto. Lập tức ông ta van xin ngài chỉ
dạy.
"Nếu ông có thể sống được như ta trong hai ngày thì ta
sẽ giúp," Tosui trả lời.
Thế rồi vị môn đồ ăn mặc như một kẻ hành khất sống với
Tosui một ngày. Qua hôm sau có một người hành khất qua đời. Nữa đêm, Tosui
và người môn đồ khiêng xác chết lên chôn ở triền núi rồi trở về chỗ trú ẩn
dưới chân cầu.
Tosui ngủ vùi, nhưng người môn đồ lại không thể nào
chợp mắt được. Đến sáng, Tosui bảo: "Chúng ta không phải di xin ăn bửa
nay. Ông bạn vừa chết đã để lại một ít nơi kia." Nhưng người môn đồ lợm
giọng không ăn được.
"Ta đã bảo là ngươi không thể sống được như ta mà,"
Tosui kết luận. "Thôi hãy rời khỏi đây và đừng quấy rầy ta nữa."^
44. Kẻ Cướp Trở Thành Môn
Đồ
Vào một đêm trong khi Shichiri Kojun đang tụng kinh thì
một tên cướp xông vào với lưởi dao bén đòi tiền hoặc giết ngài.
Shichiri bảo: "Xin đừng náo động. Ông có thể lấy tiền
trong ngăn kéo kia." và tiếp tục tụng kinh.
Giây lát sau, ngài kêu lên: "Xin đừng lấy hết tất cả.
Ta cần một ít để đóng thuế ngày mai."
Kẽ đạo chích gom góp gần hết và sắp sửa chuồn. "Hãy
biết cám ơn thí chủ chứ," Shichiri nói thêm. Tên cướp nói lời cám ơn và
biến mất.
Vài ngày sau tên cướp bị bắt và thú tất cả mọi tội,
trong đó có chuyện liên quan đến Shichiri. Khi Shichiri được vời đến để
đối chứng, ngài bảo: "Ông này không phải là kẽ cướp, ít ra là phần có liên
quan đến bần tăng. Bần tăng biếu ông ấy một ít tiền và ông ta có tỏ lời
cám ơn."
Sau thời gian ngồi tù, người đàn ông kia tìm đến
Shichiri và trở thành để tử của ngài.
45. Đúng Và Sai
Khi Bankei mở an cư kiết hạ, môn đồ khắp nước Nhật qui
tụ về đông đảo. Trong một lần như thế, một dệ tử bị bắt gặp đang ăn cắp.
Sự việc được trình lên Bankei với đòi hỏi kẽ phạm tội phải bị trục xuất,
Bankei bỏ qua.
Ít lâu sau người đệ tử ấy lại bị bắt quả tang trong một
trường hợp tương tự, và một lần nữa Bankei lại bỏ qua. Việc này làm những
môn đồ khác bất bình, họ liền làm một thỉnh nguyện thư đòi đuổi tên ăn
cắp, nếu không họ sẽ cùng nhau rời khỏi thiền viện.
Sau khi xem xong thỉnh nguyện, Bankei triệu tất cả môn
đồ lại. "Các vị là những huynh đệ sáng suốt," ngài nói. "Các vị biết thế
nào là đúng và thế nào là không đúng. Các vị có thể tìm nơi khác vừa ý để
tu học, nhưng vị sư đệ này lại không biết đâu là điều đúng và sai. Ngoài
ta ra, ai là người chịu nhận dạy bảo ông ấy. Ta sẽ giữ ông ấy lại đây cho
dù các vị có bõ đi."
Một suối lệ đầm đìa rửa sạch mặt vị đệ tử ăn cắp. Từ
đấy mọi tham vọng lấy cắp đều biến mất.^
46. Cỏ Cây Giác Ngộ Như
Thế Nào?
Dưới triều đại Kamakura, Shinkan tu học phái Tendai
trong sáu năm,học Thiền thêm bảy năm; rồi ngài lại du hành sang Trung quốc
chiêm ngiệm Thiền học thêm mười ba năm nữa.
Khi ngài quay về Nhật, nhiều người mong được tham vấn
ngài về những điều bí him. Shinkan rất họa hoằn tiếp khách, nhưng khi
tiếp, ngài hiếm khi trả lời câu họ hỏi.
Một hôm có một vị môn đồ năm mươi tuổi nói với Shinkan:
"Tôi đã học giáo pháp của phái Tendai từ khi còn bé, nhưng có một điều tôi
không được thấu suốt là phái Tendai cho rằng ngay cả cỏ cây cũng có thể
giác ngộ được. Điều này đối với tôi kỳ quặt quá."
"Có ích gì không khi bàn luận đến cỏ cây trở nên giác
ngộ?" Shinkan hỏi. "Vấn đề là làm thế nào để ông được giác ngộ. Ông có
quán chiếu đến điều đó không?"
"Tôi chưa hề nghĩ đến như vậy," vị khách già trầm ngâm.
"Vậy thì hãy trở về và thiền quán đi," Shinkan kết
thúc.^
47. Người Nghệ Nhân Tham
Lam
Gessen là một vị tăng họa sĩ. Trước khi vẽ ngài luôn
đòi hỏi phải được trả tiền trước và lệ phí rất cao. Ngài bị mang tiếng là
"Nghệ nhân tham lam."
Có một lần, một cô đầu geisha đặt hàng cho một bức
tranh. "Cô trả được bao nhiêu?" Gessen hỏi.
"Với giá ông đòi," cô gái trả lời, "nhưng tôi muốn ông
vẽ trước mặt tôi."
Một ngày kia cô đầu gọi Gessen đến. Nàng đang mở tiệc
đãi khách. Gessen với ngòi bút tài tình hoàn tất bức tranh, và đòi cái giá
cao nhất.
Cô gái trả tiền và nói với khách quí: "Nghệ nhân này
chỉ chú ý đến tiền. Tranh của y đẹp đấy nhưng tâm hồn của y thì nhơ bẩn;
đồng tiền đã làm cho nó thành bùn lầy. Vẽ với tâm hồn nhớp nháp như vậy,
tranh của y không đáng để triển lãm. Nó chỉ đáng cho cái quần lót của tôi
thôi."
Nói liền, nàng vén váy bảo Gessen vẽ bức khác phía sau
quần lót của nàng.
"Cô sẽ trả bao nhiêu?" Gessen hỏi.
"Ổ, thì bất cứ giá nào," cô gái trả lời.
Gessen đòi một giá thật cao, vẽ xong bức tranh theo yêu
cầu, rồi bỏ đi.
Về sau người ta biết được lý do vì sao Gessen tham
tiền:
Trận đói thường xảy ra ở vùng ngài ở. Kẽ giàu không
muốn cứu giúp người nghèo, nên Gessen lập một nhà kho bí mật không ai
biết, gạo liãm luôn đầy ấp để phòng cứu đói.
Con đường từ làng của ngài đến ngôi Quốc tự hư hỏng quá
nặng và nhiều khách thập phương khốn khổ vì nó. Ngài muốn xây một con
đường tốt hơn.
Sư phụ của ngài qua đời mà không biết ước nguyện của
Gessen là xây cho thầy một tự viện, và Gessen quyết xây cho xong.
Sau khi hoàn tất ba điều ước nguyện, ngài vứt bút cọ và
vật liệu, về ở ẩn trong núi, không bao giờ vẽ lại nữa.^
48. Tỷ Lệ Chính Xác
Sen No Rikyu, một trà sư, muốn treo một giỏ hoa trên
một cột trụ. Ngài nhờ một người thợ mộc giúp và chỉ cách cho ông ta treo
cao hay thấp, qua bên phải hay qua bên trái một tí, cho đến khi vừa đúng
vào vị trí ưng ý. "Đúng chỗ đó," sau rốt Sen No Rikyu bảo.
Để thử thách vị thiền sư, người thợ mộc đánh dấu, rồi
gỉa vờ quên. Phải chỗ này không? "Có thể là chỗ này?" người thợ mộc hỏi
liên tục, chỉ khắp nơi trên cột trụ.
Nhưng giác quan của vị trà sư mới chính xác làm sao,
chỉ khi đến đúng vào cái vị trí cũ thì mới chấp thuận.^
49. Phật Mũi Đen
Một ni cô mong cầu giác ngộ, tạc một tượng Phật giát
vàng. Đi đâu cô cũng mang tượng Phật theo.
Mấy năm trôi qua, và vẫn mang theo tượng Phật, ni cô
đến trú tại một tiểu tự viện vùng quê, ở đấy có rất nhiều tượng Phật với
bàn thờ riêng cho mỗi tượng.
Ni cô muốn đốt hương cho riêng tượng Phật vàng của
mình. Không muốn khói hương bay lan sang các tượng khác, cô mới chế ra một
cái phểu để nhờ đó hương đốt chỉ bay lên đến tượng của mình mà thôi. Vì
thế mà cái mũi tượng Phật vàng của cô bị nám đen rất xấu xí, kỳ dị. ^
50. Liu Ngộ Của RYONEN
Ni cô Ryonen sinh năm 1797. Cô là cháu của một vị tướng
quân nỗi tiếng của Nhật tên là Shingen. Nhờ thiên tài thi phú và nét đẹp
quyến rũ mà năm mười bảy tuổi cô đã là một trong những hầu cận của Hoàng
hậu. - tuổi trẻ đó, danh vọng mở ra hờ đón trước mắt cô. Nhưng Hoàng hậu
đột ngột qua đời và những mộng ước của Ryonen tan theo mây khói. Cô nhận
biết sự vật vô thường trong thế gian, và muốn tu học Thiền.Họ hàng dĩ
nhiên là không đồng ý và ép cô lập gia đình. Ryonen chỉ ưng thuận khi họ
hứa sẽ để nàng toại nguyện tu hành sau khi sanh ba đứa con. Nàng thực hiện
được điều đó trước khi hai mươi lăm tuổi. Vì thế chồng nàng và thân thuộc
không thể nào cản trở được quyết tâm của nàng. Nàng xuống tóc cạo đầu, lấy
pháp danh Ryonen, có nghĩa là liu ngộ, và bắt đầu cuộc hành hương tầm đạo.
Nàng đến thành Edo và xin thầy Tetsugyu nhận nàng làm
đệ tử.
Nhìn qua, vị thiền sư từ chối ngay vì nàng đẹp quá.
Ryonen tìm đến vị thiền sư khác, tên là Hakuo. Hakuo
cũng từ chối với cùng một lý do, bảo rằng sắc đẹp của nàng chỉ gây rắc
rối.
Ryonen lấy một bàn ủi nóng áp lên mặt. Trong chốc lát
vẻ đẹp của nàng vĩnh vin biến mất.
Hakuo sau rốt nhận nàng làm đệ tử.
Để ghi nhớ chuyện này, Ryonen viết một bài kệ trên mặt
sau của một tấm gương:
Khi chầuHoàng hậu ta đốt trầm để xông hương xiêm y trau
chuốc. Bây giờ làm kẻ khất thực không nhà ta lại đốt mặt để được vào thiền
viện.
Đến khi Ryonen gần viên tịch, bà viết một bài kệ khác:
Sáu mươi sáu lần đôi mắt này đã chứng kiến cảnh mùa thu
thay đổi.
Ta đã nói nhiều về sáng trăng,
Đừng hỏi thêm.
Chỉ lắng nghe tiếng nói của hàng thông và bách hương
khi gió lặng.^
51. Đậu Phụ (Đậu Hủ) Chua
Vị tăng nấu bếp Dairyo, tại tu viện của Bankei, quyết
định sẽ chăm sóc chu đáo cho sức khỏe của sư phụ già của mình và dành cho
ngài món đậu phụ tươi (miso) mà thôi. Bankei nhận ra rằng mình được dọn
món đậu phụ tươi ngon hơn của các môn đồ, hỏi: "Ai là kẻ nấu bếp bửa nay?"
Dairyo được đem đến trình diện. Bankei hiểu rằng chỉ vì
tuổi tác và ngôi vị của mình mà được dùng món đậu phụ tươi. Ngài nói với
người nấu bếp: "Như vậy là ngươi cho rằng ta chẳng nên ăn gì ráo." Nói
xong ngài lui vào phòng và khóa cửa lại.
Dairyo liền ngồi ngoài cửa xin thầy tha lỗi. Bankei
không trả lời. Qua bảy ngày Dairyo ngồi bên ngòai và Bankei bên trong.
Cuối cùng một đệ tử nói lớn với Bankei: "Sư phụ già có thể không sao,
nhưng tên môn đồ trẻ này cần phải ăn. Y không thể sống được nếu không ăn!"
Đến đấy thì Bankei mở cửa. Ngài mĩm cười. Ngài nói với
Dairyo: "Nên để ta ăn cùng món giống như của tất cả môn đồ khác. Khi ngươi
trở thành sư phụ ta không muốn ngươi quên chuyện này."^
52. Anh Sáng Của Ngươi Có
Thể Tắt
Một môn đồ của phái Tendai đến thiền viện của Gasan như
một thiền sinh. Khi ông ta sắp rời khỏi sau vài năm, Gasan khuyến cáo:
"Học hỏi thấu đáo về diệu đế chỉ ích lợi tựỉa như gom góp những bài thuyết
pháp. Nhưng hãy nhớ rằng nếu ông không thường xuyên thiền quán thì ánh
sáng chân lý của ông có thể tắt."^
53. Thí Chủ Nên Cám Ơn
Khi Seisetsu làm thiền sư của phái Engaku ở Kamakura,
ngài muốn có những phòng ốc lớn hơn trong thiền viện, vì kẽ theo học quá
đông. Umezu Seibei, một thương gia ở Edo, quyết định cúng tặng năm trăm
lượng vàng (ryo) cho việc xây xất. Y mang vàng đến cho thiền sư.
Seisetsu nói: "Thôi được, ta sẽ nhận."
Umezu trao cho Seisetsu một bao vàng, nhưng không mấy
hài lòng với thái độ của vị thiền sư. Người ta có thể sống cả năm với ba
lượng, đằng này ông thương gia không được một tiếng cám ơn với năm trăm
lượng.
"Trong bao này có năm trăm lượng vàng," Umezu ám chỉ.
"Ông đã bảo với tôi như thế rồi," Seisetsu trả lời.
"Ngay cả tôi là một thương gia giàu có, năm trăm lượng
cũng là một món tiền lớn," Umezu nói.
"Ông muốn tôi cám ơn vì nó?" Seisetsu hỏi.
"Nên thế," Umezu trả lời.
"Tại sao lại thế?" Seisetsu thắc mắc. "Thí chủ nên cám
ơn mới phải chứ."^
54. Chúc Thư
Ikkyu, vị thiền sư danh tiếng thời Ashikaga, vốn là
hoàng tử. Khi ngài còn bé mẹ ngài đã rời khỏi hoàng thành để theo học
thiền trong một tự viện. Cũng vì thế mà Hoàng tử Ikkyu trở thành thiền
sinh. Khi mẹ ngài băng hà, có để lại cho ngài một bức thư như thế này:
Gởi Ikkyu:
Mẹ vừa hoàn tất nghiệp quả trong đời này và trở về với
cõi vô cùng. Mẹ chúc con trở thành một thiền sinh giỏi và nhận ra Phật
tánh của mình. Nhờ vậy con mới biết được rằng mẹ có sa vào địa ngục, và có
luôn được gần con hay không.
Nếu con trở thành một kẻ hiểu được rằng Đức Phật và đệ
tử của Ngài là Bồ Đề Đạt Ma đều là những kẽ tôi tớ của chính con, con nên
ngừng chuyện nghiên cứu học hỏi mà nên làm việc cứu nhân độ thế. Đức Phật
đã thuyết pháp trong bốn mươi chín năm mà vẫn thấy không cần thiết nói lên
một lời. Con phải biết vì sao. Nhưng nếu con không và ít ra, nên tránh
nghĩ đến những điều vô ích.
Mẹ của con,
Không sinh, không tử.
Ngày đầu Tháng Chín.
Tái bút: Giáo pháp của Đức Phật là cốt để giác ngộ kẽ
khác. Nếu con bị lệ thuộc vào những phương cách, thì con chẳng qua chỉ là
một con côn trùng ngu muội. Có đến tám vạn kinh điển Phật giáo và nếu con
phải đọc cho hết mà vẫn không nhận ra Phật tính của con, con sẽ không hiu
đượcgì cả ngay cả lá thư này. Đây là di chúc của mẹ.^
55. Trà Sư Và Kẻ Thích
Khách
Taiko, một tướng quân sống ở Nhật trước thời Tokugawa,
học môn Cha-no-yu, trà đạo, với Sen no Rikyu, một vị thầy về biểu hiện vẽ
đẹp của tĩnh lặng và tự tại.
Viên phó tướng của Taiko tên là Kato lại cho rằng sự
đam mê về trà đạo của cấp trên làm sao lãng việc nước, nên y quyết đi giết
Sen no Rikyu. Y dàn xếp như là một cuộc thăm viếng xã giao và được mời đến
dùng trà.
Trà sư, rất tinh ý cho nên mới nhìn qua đã biết được ý
định của viên võ tướng. Ngài yêu cầu Kato gởi kiếm ở bên ngoài trước khi
vào phòng l, giải thích rằng Cha-no-yu là biểu tượng cho an lạc.
Kato chẳng nghe lời. "Ta là võ tướng," y bảo. "Gươm
luôn luôn ở cạnh ta. Cha-no-yu hay không Cha-no-yu, ta vẫn phải mang
gươm."
"Vậy thì, hãy cứ mang gươm của ngài vào dùng trà," Sen
no Rikyu thỏa thuận.
Ấm đang sôi trên lò than. Chợt Sen no Rikyu làm nó ngả.
Hơi nóng réo lên cùng với khói và tro bao trùm khắp phòng. Viên võ tướng
giật mình chạy ra ngòai. Trà sư xin lỗi. "Do tôi vụng về. Xin trở vào dùng
trà. Gươm của ngài lỡ bị tro phủ và tôi sẽ cho lau chùi sạch sẽ trước khi
giao lại cho ngài."
Trong tình huống như vậy viên võ tướng hiu rằng y không
thể giết được trà sư, nên bõ hẳn ý định.^
56. Chánh Đạo
Ngay trước khi Ninakawa lìa trần, thiền sư Ikkyu đến
thăm. "Có cần bần tăng dẫn độ chăng?" Ikkyu hỏi.
Ninakawa trả lời: "Tôi đến đây một mình và tôi ra đi
một mình. Ngài có thể giúp gì nào?"
Ikkyu trả lời: "Nếu ông nghĩ rằng ông thực sự đến và
đi, đó là vọng tuởng. Để ta chỉ cho ông con đường theo đó chẳng có đến và
chẳng có đi."
Rồi dùng lời, Ikkyu mở cho thấy con đường sáng rõ và
Ninakawa mĩm cười viên tịch.
57. Cửa Thiên Đường
Một chiến sĩ tên là Nobushinge tìm đến Hakuin hỏi:
"Thiên đàng và địa ngục có thực chăng?"
"Ông là ai?" Hakuin hỏi.
"Tôi là một hiệp sĩ đạo," người chiến sĩ trả lời.
"Oâng mà là hiệp sĩ à!" Hakuin thảng thốt. "Quan nào mà
lại thuê ông hộ vệ? Gương mặt ông trông giống tên hành khất."
Nobushinge bắt đầu nổi giận toan rút kiếm, nhưng Hakuin
nói tiếp: "Thì ra ông cũng có kiếm! Vũ khí của ông nom có vẽ đùi lắm làm
sao mà cắt được đầu ta."
Trong khi Nobushinge rút kiếm Hakuin nhận xét: "Đây là
cửa mở ra địa ngục!"
Qua câu nói người võ sĩ đạo ngộ được lời dạy của thiền
sư, tra kiếm vào bao và cúi lạy.
"Đây là cửa mở vào thiên đàng," Hakuin nói.^
58. Bắt Giam Tượng Phật
Một anh lái buôn vác trên vai năm mươi cuộn bông dừng
nghỉ trong một trạm dưới chân một tượng Phật bằng đá để tránh hơi nóng. Y
buồn ngủ và chợp mắt, khi thức dậy thì hàng hóa biến mất. Y liền đi trình
báo với nhà cầm quyền.
Vị quan tòa tên là O-oka mở cuộc điều tra. "TượngPhật
đó chắc đã đánh căp món hàng," quan tòa kết luận. "Lẽ ra ông ta phải chăm
sóc cho sự an lành của dân lại không làm tròn phận sự cao cả. Bắt giam
tượng ngay."
Quan chức liền bắt giam tượng Phật và khiêng vào giửa
tòa án. Một đám đông ồn ào kéo theo sau tượng Phật, tò mò muốn biết quan
tòa xử hình phạt gì đây.
Khi O-oka đăng đường, ông liền trách mắng đám đông.
"Các vị dám cả gan đến tòa cười cợt chế riu? Các vị mang tội khinh mạng
tòa án nên phải bị phạt tiền và tù."
Đám đông vội vả xin lỗi. "Ta sẽ giử nguyên phạt vạ,"
quan tòa phán, "nhưng ta sẽ khoan hồng nếu mỗi người mang đến tòa một cuộn
bông trong kỳ hạn ba ngày. Ai không y lệnh sẽ bị bõ tù."
Một trong những cuộn bông mang đến liền được anh lái
buôn nhận ra là của mình, do đó tên trộm bị lộ diện. Anh lái buôn thu hồi
số hàng bị mất và mọi cuộn bông được trả lại cho dân.^
59. Những Chiến Sĩ Nhân
Đạo
Có lần một sư đoàn quân đội Nhật tập trận, vài sĩ quan
thấy cần phải đặt bộ chỉ huy trong thiền viện của Gasan.
Gasan bảo nhà bếp: "Dọn cho các sĩ quan cùng một món mà
chúng ta thường ăn."
Điều này làm cho đám sĩ quan tức giận vì họ thường được
hưỡng ưu
đãi. Một người đến gặp Gasan và nói: "Ông nghĩ chúng
tôi là ai? Chúng tôi là chiến sĩ, hy sinh mạng sống cho quốc gia. Tại sao
ông không đối đãi với chúng tôi đúng cách?"
Gasan nghiêm trọng trả lời: "Ông nghĩ chúng tôi là ai?
Chúng tôi là chiến sĩ nhân đạo, cốt cứu được tất cả chúng sinh."
60. Đường Hầm
Zenkai, con của một hiệp sĩ đạo, du hành đến Edo và
được nhận làm hầu cận của một quan chức lớn. Y tư tình với bà vợ viên quan
và chuyện bị vở lở. Vì tự vệ, y hạ sát viên quan rồi tẩu thoát với nhân
tình.
Cả hai về sau trở thành đạo chích. Nhưng người đàn bà
tham lam quá độ làm cho Zenkai ghê tởm. Cuối cùng, y đành phải bõ rơi bà
ta và trôi nỗi đến một tỉnh xa Buzen, trở nên một tên hành khất lang
thang.
Để chuộc tội trong quá khứ, Zenkai nguyện làm vài điều
thiện trong đời. Biết có một con đường đi qua vực núi rất nguy him đã làm
nhiều người chết và bị thương, y quyết tâm đục một đường hầm qua núi.
Khất thực ban ngày. Zenkai đào hầm vào ban đêm. Sau ba
mươi năm, đường hầm đã được đào dài 2,280 bộ, cao 20 bộ, và rộng 30 bộ.
Hai năm trước khi công việc hoàn tất, người con của
viên quan bị y giết, nay là tay kiếm cao thủ, tìm ra tông tích Zenkai và
tìm đến giết y để trả thù.
"Ta sẽ nộp mạng cho ngươi," Zenkai bảo. "Hãy để ta hoàn
thành công việc này. Đến ngày đó ngươi có thể giết ta."
Người con chờ đợi ngày đó. Vài tháng trôi qua và Zenkai
tiếp tục đào. Người con chán ngồi không và góp tay đào giúp. Sau hơn một
năm giúp đào, người con thán phục tư cách và ý chí của Zenkai.
Cuối cùng, đường hầm đào xong và mọi người qua lại an
toàn.
"Hãy lấy đầu ta," Zenkai nói. "Việc đã hoàn tất."
"Sao ta lại có thể cắt đầu của thầy ta được?" người
thanh niên hỏi mà nước mắt đầm đìa.^